Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1992 - Chương 1997: Kiếp Trước - Kiếp Này

 Chương 1997: Kiếp Trước - Kiếp Này Chương 1997: Kiếp Trước - Kiếp Này Chương 1997: Kiếp Trước - Kiếp Này

- Tại sao lại như thế?!

Tần Thiên nhìn người đàn ông trước mặt này, trong lòng vô cùng lay động. Tiểu Bạch bên cạnh cũng giống như vậy, hai người đều ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, có cảm giác như gặp phải quỷ. Bởi vì bộ dạng của người này cùng với Tần Thiên giống nhau như đúc, chỉ khác quần áo mà thôi, cái khác hoàn toàn như nhau.

- Đây là đang soi gương hay sao?!

Tần Thiên nhìn người trước mặt này, trong miệng làu bàu nói, rất muốn đưa tay sờ một cái nhìn xem phía trước có phải là một cái gương hay không, Tiểu Bạch cũng giống như vậy.

- Không nên giật mình!

Lúc này, người đàn ông giống hệt với Tần Thiên trước mặt này lên tiếng, âm thanh hùng hậu có lực, so với Tần Thiên hoàn toàn khác nhau.

Tần Thiên cùng với Tiểu Bạch nghe được lời người đàn ông này nói, thân thể đều không khỏi chấn động.

- Ngươi... Ngươi là ai, vì sao dáng dấp giống y hệt như ta!

Tần Thiên nhìn người đàn ông này kinh ngạc nói.

Người đàn ông kia nhìn Tần Thiên, cười cười, sau đó nói:

- Ta là kiếp trước của ngươi!

- Kiếp trước?!

Hai người Tần Thiên và Tiểu Bạch không hẹn mà cùng kêu lên.

- Không sai, ta là kiếp trước của ngươi!

Người đàn ông kia cười nói.

Hai người Tần Thiên và Tiểu Bạch cảm thấy không hiểu gì cả nhìn người đàn ông, cảm giác có chút mộng ảo, giống như đang nằm mơ. Tần Thiên thử bóp cánh tay của mình, xem có phải là ảo giác hay không, kết quả phát hiện cảnh tượng trước mắt một chút cũng không có thay đổi, vẫn giống nhau như đúc.

- Không cần hoài nghi, những gì ngươi thấy đây hết thảy đều là thật. Gặp được ngươi, ta thật cao hứng, phân thân hóa thân, nghĩ đến ngươi cư nhiên dùng loại phương pháp này thoát khỏi Bá Vương quyết mang tới điều đi ngược với lẽ tự nhiên, thực sự là hay. Trước đây ta thế nào cũng không nghĩ tới, nếu như nghĩ tới, có thể Tây Hoàng Mẫu đã không cần chết, xem ra hết thảy đều cần phải có duyên phận, duyên không được chia, có cố gắng thế nào cũng là uổng công!

Người đàn ông nhìn Tần Thiên, có chút cảm thán lắc đầu, trên mặt lộ ra một tia phiền muộn, thoạt nhìn cực kỳ thương cảm.

- Bá Vương quyết? Xin hỏi tiền bối là tổ tiên của Tần gia chúng ta sao? Vì sao lại có liên quan với Tây Hoàng Mẫu?

Tần Thiên nhìn người đàn ông nghi ngờ hỏi, trong lòng vô cùng lay động.

Người đàn ông nhìn Tần Thiên dáng vẻ nghi hoặc, lắc đầu, cười nói:

- Tất cả đáp án ta đều phong tỏa ở chỗ sâu trong linh hồn của ngươi. Đến một ngày, chờ đến lúc ngươi có năng lực mở ra, chân tướng sẽ hiện rõ. Hiện tại, ngươi không cần biết nhiều như vậy, ngươi phải chuyên tâm tu luyện mới được, Cửu Châu, có thể rơi vào trên vai của ngươi!

Tần Thiên nghe xong lời của người đàn ông kia, gật đầu, tuy rằng trong lòng rất muốn biết, thế nhưng người đàn ông kia không nói, Tần Thiên cũng hết cách, xem ra cũng chỉ có thể là chờ năng lực của Tần Thiên mở ra ký ức bị phong ấn mới được.

- Hưu!

Người đàn ông vung tay lên, giờ khắc này, đồ vật bên trong tiểu thế giới Tần Thiên lấy được từ tòa cổ thành dưới đất lấy, Ngọc Như Ý, chín cổ tự màu vàng... toàn bộ bay ra, trôi lơ lửng ở trước mặt Tần Thiên.

- Cửa âm Tây Hoàng Mẫu, Ngọc Như Ý, đều ở trên người của ngươi, ngay cả chín văn tự cổ màu vàng cũng ở trong người của ngươi, còn có thanh chiến kiếm của ta, hết thảy đều rối loạn kế hoạch, có thể, đây mới là chính xác!

Người đàn ông nhìn các thứ Ngọc Như Ý trước mặt có chút cảm khái nói, ngẫu nhiên vung tay lên, toàn bộ đồ đạc đều bay trở về trong thân thể Tần Thiên.

- Ngươi tiến vào cảnh giới tám sao, nhớ kỹ, vứt bỏ tất cả, đạo của ngươi do ngươi đi, đạo của người khác, chỉ có thể là tham khảo!

Người đàn ông nhìn Tần Thiên nói, nói xong vừa nhìn về phía Tiểu Bạch bên cạnh, mở miệng nói:

- Tiểu yêu, ngươi rốt cuộc đã trưởng thành, phải ngoan ngoãn nghe lời!

- Đến lúc rồi, ngươi đã đến rồi, ta cũng nên đi!

Người đàn ông nói xong liền xoay người rời đi, tất cả đồ vật ở trước mặt người đàn ông này bỗng nhiên bắt đầu bể nát, một trận tiếng ngâm xướng bi thương vang lên.

- Cách người nhìn mặt trời chiều, trời lộ vẻ thê lương.

- Một đêm mộng xuân thu, nơi nào tố cách thương...

Theo tiếng ngâm xướng truyền tới, hết thảy chung quanh cũng bắt đầu vỡ nát, biến thành một ánh hào quang, người đàn ông ở phía trước càng chạy càng xa, thân thể càng ngày càng nhỏ, càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất, hòa nhập vào trong không khí.

Phảng phất một tiếng vang thật lớn, trong nháy mắt thế giới trước mặt hai người Tần Thiên trực tiếp hỏng mất, một đạo ánh sáng màu trắng to lớn bao trùm lên trên người hai người, sau một khắc, hai người liền mất đi tri giác. ...

- Ừm!

Không biết qua bao lâu, Tần Thiên đã tỉnh lại, phát hiện Tiểu Bạch ghé vào trên người của mình. Tần Thiên nhíu chặt vùng xung quanh lông mày, có chút nghi hoặc, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức ngồi dậy, đem Tiểu Bạch bế lên, tra nhìn một chút bốn phía, phát hiện lúc này là buổi trưa mình đang nằm ở trong ốc đảo nghỉ ngơi. Bên cạnh cách đó không xa, Hiên Viên Thác cùng với Kim Thiền Tử cũng nằm ở nơi đó.

Tần Thiên nhìn một chút, nhẹ nhàng buông Tiểu Bạch xuống, xoay người nhanh chóng chạy tới bên hồ, cái hồ nước kia vẫn như cũ tồn tại, cực kỳ trong suốt.

Tần Thiên không cần suy nghĩ, cấp tốc nhảy vào trong hồ nước, bơi vào chính giữa hồ nước, hướng xuống phía đáy hồ, tra nhìn, thế nhưng dưới đáy hồ ngoài cát ra cái gì cũng không có, Tần Thiên mở ra thấu thị dị năng, cũng nhìn không thấy bất kỳ vật gì.

- Đã biến mất?!

Tần Thiên ngoi lên mặt nước, có chút thất vọng nói một câu.

Lúc này, Tần Thiên phát hiện trong cơ thể của mình dường như có thêm thứ gì đó, rất nhanh để nguyên thần tiến vào bên trong tiểu thế giới tra nhìn.

Vừa nhìn, Tần Thiên phát hiện bên trong tiểu thế giới của mình có thêm một món khác, đó chính là cánh cửa trong lối đi vừa rồi tiến vào, cánh cửa này cùng với cánh cửa trước đó Tần Thiên tìm được giống nhau như đúc. Hiện tại hai cánh cửa đặt chung một chỗ, Tần Thiên phát hiện mình căn bản không phân rõ được cánh của nào là cánh cửa nào.

Nhưng Tần Thiên nhìn một chút, phát hiện mặt trên hai cánh cửa có viết một chữ, một chữ là âm, một chữ là dương.

Tần Thiên nghĩ tới, người đàn ông kia nói qua cửa âm, vậy xem ra lúc này một cánh cửa viết chữ dương hẳn là vừa mới lấy được. Chỉ là lúc này Tần Thiên cũng không biết hai cánh cửa này có tác dụng gì, Tần Thiên cũng không có cách nào nhúc nhích chúng nó, thế nhưng Tần Thiên tuyệt đối tin tưởng hai cánh cửa này không chút nào đơn giản.

- Tần Thiên!

- Anh Tần Thiên!

Lúc này ba người Hiên Viên Thác bọn họ đều đã tỉnh, phát hiện Tần Thiên ở trong hồ nước, nhanh chóng chạy tới.

Tần Thiên nghe thấy tiếng của mọi người mới phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng bay lên bờ.

- Đã xảy ra chuyện gì, thế nào chúng ta về tới đây, ta nhớ kỹ chúng ta tiến vào bên trong một căn nhà?

Hiên Viên Thác nhìn Tần Thiên với vẻ mặt nghi hoặc, Kim Thiền Tử cũng như thế.

- Hình như chúng ta... !

- Tiểu Bạch, quần áo của em đã bị dơ, đi đổi một bộ khác đi!

Tiểu Bạch mới vừa muốn mở miệng, Tần Thiên trực tiếp cắt đứt lời của cô ấy, nhìn cô ấy gương mặt nghiêm túc, Tiểu Bạch nhất thời hiểu ra, Tần Thiên đây là không cho cô ấy nói tiếp.

- Tôi đây đi thay một bộ khác!

Tiểu Bạch khéo léo rời đi.

Tần Thiên nhìn Tiểu Bạch rời đi, sau đó nhìn hai người Hiên Viên Thác nói:

- Tôi cũng không biết, lúc tôi tiến vào căn phòng kia kiểm tra, đột nhiên đã té xỉu, các cậu thì sao, có phát hiện gì không?

- Không, chúng tôi đi vào căn phòng cũng mất đi tri giác, một cổ lực lượng cường đại tác động ở trên người chúng tôi, sau đó cái gì cũng không biết, tỉnh lại chính là như vậy, cảm giác giống như đã nằm mơ vậy?!

Hiên Viên Thác nhíu mày nói.

- Đúng là như vậy!

Kim Thiền Tử cũng nói.

- Hẳn không phải là nằm mơ, chỉ là không biết tại sao lại như vậy!

Tần Thiên cũng giả bộ làm ra vẻ cái gì cũng không biết, trầm tư, hai người Hiên Viên Thác và Kim Thiền Tử cũng như thế. ...

Bình Luận (0)
Comment