Xích Diễm, trong truyền thuyết ngọn lửa trên người Kim Ô, Thái Dương Chân Hỏa.
Lúc này, ngọn lửa trong truyền thuyết này xuất hiện ở trước mặt mọi người, việc này nói rõ điều gì, nói rõ nơi này dù cho không thật là nơi sinh sống của Kim Ô, như vậy cũng là nơi có Kim Ô đi qua, nếu không, không có khả năng xuất hiện Xích Diễm ở nơi này.
- Những thứ Xích Diễm này tồn tại phỏng chừng có trăm ngàn năm trở lên, uy lực đã yếu hơn trước đây rất nhiều, nếu không, chỗ này không có khả năng tồn tại, trực tiếp bị đốt hủy, chúng ta cũng không có khả năng tới gần bên trong nơi này!
Yêu Dạ một tay nâng cằm, nhìn dòng sông Xích Diễm to lớn trước mặt trầm tư.
Tần Thiên nhìn phiến Xích Diễm trước mặt này, nhanh chóng hướng trên cao bay tới, bay đến hơn một nghìn mét trên cao, nhìn lại phía dưới, nhất thời sắc mặt đại biến.
- Mọi người đi lên, có cái gì!
Tần Thiên lập tức hướng về phía ba người Yêu Dạ hô hoán, ba người vừa nghe, nhanh chóng bay đến bên cạnh Tần Thiên, nhìn xuống phía dưới.
- Đây là thứ gì? Thi thể Kim Ô sao?!
- Thật sự có Kim Ô a!
Trong nháy mắt, mọi người kinh kêu lên.
Dòng sông Xích Diễm này không giống với suy nghĩ của mọi người, nhìn qua không có điểm đầu cuối, nhưng thật ra là có, chiều dài có chừng mấy chục cây số, sau đó từ hai đầu chuyển biến, uống cong lại ở phía trước, tạo thành một hình vuông to lớn phạm vi mấy chục cây số. Ở trung tâm hình vuông, một con chim to lớn có ba chân to lớn nằm ở trong đó, dài đến tứ năm kilomet, cực kỳ khổng lồ, rất là kinh người.
Tam Túc Ô hay Tam Túc Kim Ô, Thần Điểu trong thần thoại u Lạc, có thể gọi là Kim Ô, Dương Ô, hoặc xưng Tam Túc.
Sự mô tả và thần thoại phổ biến nhất của một Tam Túc Ô là câu chuyện về một con quạ mặt trời có tên Dương Ô hay là được nhắc đến phổ biến hơn là Kim Ô. Mặc dù nó thường được mô tả như một con quạ đen hoặc quạ thường, nó thường có màu đỏ thay vì đen.
Hôm nay loại Thần Điểu từ trong truyền thuyết thần thoại này cư nhiên thực sự xuất hiện ở trước mặt mọi người, để cho tất cả mọi người khiếp sợ không thôi.
- Xem ra truyền thuyết về thần thoại là có căn cứ nhất định!
Tần Thiên nhìn phía dưới Kim Ô to lớn âm thầm gật đầu.
- Truyền thuyết thần thoại đại thể đều là căn cứ cố sự chân thực truyền lưu mà có, có thể có chút nói ngoa, thế nhưng trong đó đại bộ phận đều tồn tại!
Yêu Dạ gật đầu nói.
- Vô Lượng Thọ Phật, này quả thật là thi thể Kim Ô, chúng ta đây phát tài rồi. Đây chính là Thần Điểu, ăn một ngụm thịt của nó, nói không chừng chúng ta sẽ thành thánh!
Trương Tứ Phong nhìn Kim Ô phía dưới rất là kích động, vẻ mặt hưng phấn, dáng vẻ gần như muốn nhào tới cắn một cái.
Tần Thiên nghe lời của hắn một trận không nói gì:
- Đạo trưởng, Kim Ô này chết mất chí ít trăm ngàn năm, xác chết ngươi cũng muốn ăn a?!
- Khụ khụ, Vô Lượng Thọ Phật, ta chỉ nói đùa mà thôi!
Trương Tứ Phong lúng túng nói.
- Kim Ô chính là Thần Điểu trong truyền thuyết, tại sao lại chết ở chỗ này?
Yêu Dạ rất là khó hiểu mà nói.
- Có thể là bị Hậu Nghệ bắn xuống!
Tần Thiên thuận miệng nói.
- Các ngươi nhìn xem, bụng nó đâu có đúng là có một cây đoạn tiễn hay không?
Lời của Tần Thiên vừa ra, Tiểu Bạch lập tức chỉ vào Kim Ô bên kia nói.
Mọi người vừa nghe, rất nhanh nhìn sang, quả nhiên, phát hiện bụng con Kim Ô này bên kia, có một thứ gì đó lồi ra, đại khái che giấu hơn hai mét, cực kỳ nhỏ bé, không phải có thể thấy rõ ràng.
- Hình như thật sự là đoạn tiễn, xem ra Hậu Nghệ bắn mặt trời trong truyền thuyết cũng là thật!
Yêu Dạ vẻ mặt khiếp sợ nhìn xuống phía dưới.
- Huynh cũng biết Hậu Nghệ bắn mặt trời?!
Tần Thiên nghe xong cực kỳ kinh ngạc, đây chính là trên lời kể thuật lại từ địa cầu, chạy thế nào đến Tử Vi Tinh này vậy.
- Dĩ nhiên, ở Tử Vi Tinh ai chẳng biết sự tích chiến thần Hậu Nghệ bắn hạ mặt trời, nhân vật anh hùng vĩ đại của loài người!
Trương Tứ Phong lập tức tiếp nối nói.
- Đúng vậy, con người tiên phong!
Yêu Dạ gật đầu nói, vẻ mặt vẻ kính sợ.
Tiểu Bạch nhìn Kim Ô to lớn bên dưới, nhíu mày một cái, nhìn ba người nói:
- Các ngươi có cảm giác được không, có một cổ khí tức sinh mệnh hơi yếu từ bên dưới truyền đến!
- Khí tức sinh mệnh?
Ba người Tần Thiên nghe được mấy lời Tiểu Bạch mà nói, thần sắc không khỏi chấn động, lập tức nhanh chóng tra nhìn.
Tần Thiên thả ra ngoài linh hồn cường đại tới phía dưới Kim Ô đi dò xét.
- A... !
Trong nháy mắt, một cổ uy áp đáng sợ không gì sánh được mạnh mà từ phía dưới vọt tới, trực tiếp đánh vào bên trên linh hồn Tần Thiên. Tần Thiên nhất thời hét thảm một tiếng, cả người giống như bị gió bảo càn quét, trong nháy mắt té bay ra ngoài, ngũ quan máu tươi chảy ròng, sắc mặt một trận trắng bệch.
- Lão công!
- Tần huynh!
Ba người thấy Tần Thiên như vậy, nhất thời sắc mặt đại biến, nhanh chóng hướng phía Tần Thiên bay qua.
- Đừng... Đừng dùng linh hồn lực điều tra, phía dưới có uy áp tồn tại!
Tần Thiên nhìn mọi người gian nan nói, đầu một trận đau nhức, vô cùng khó chịu. Vừa rồi hắn muốn điều tra một chút mà thôi, còn không có tới gần, uy áp kinh khủng liền tấn công đến linh hồn của hắn, hắn căn bản không cách nào chống đối, thiếu chút nữa linh hồn đều bị đánh nát.
- Huynh không sao chứ?
Yêu Dạ hỏi.
- Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là được rồi!
Tần Thiên lắc đầu, khoát khoát tay, để cho mọi người không cần lo lắng, rất nhanh bốn người một lần nữa bay đến trước mặt dòng sông lửa, nhìn Kim Ô phía dưới.
- Vô Lượng Thọ Phật, phía dưới thực sự hình như có sinh mệnh khí tức, lẽ nào con này Kim Ô này còn chưa có chết, vậy thì thảm, nếu như nó không chết, chúng ta nhất định phải chết!
Trương Tứ Phong vừa nói cảm thấy rất sợ hãi, trốn ở phía sau.
- Không có khả năng, tuyệt đối đã chết, hơn nữa sinh mệnh khí tức phía dưới vô cùng yếu, không thể nào là Kim Ô, có lẽ là thứ khác!
Yêu Dạ nhìn phía dưới, vẻ mặt nghiêm nghị.
- Nói không chừng phía dưới có một quả trứng Kim Ô cũng không nhất định, chúng ta mang lên, đun sôi ăn!
Tiểu Bạch dáng vẻ ngây thơ, mọi người nghe một trận không nói gì.
- Có người đến!
Lúc này, Tần Thiên cảm thấy tứ năm đạo khí tức cường đại từ đằng xa truyền tới, ba người Yêu Dạ cũng phát hiện, đều quay đầu nhìn lại, thấy xa xa ba nam hai nữ bay trên không mà đến, trên người mỗi một người đều tản mát ra khí tức cực kỳ cường đại.
Năm người này rất nhanh bay đến dòng sông lửa bên này, đang lúc cách mọi người một chỗ hơn mười mét thì ngừng lại. Cầm đầu là một thanh niên trẻ tuổi cầm bảo kiếm trong tay, một thân áo trắng tung bay, tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, giống như con gái, nhìn qua có chút yêu khí tà dị.
Phía sau là hai người đàn ông, một người cao ráo khôi ngô, mặc chiến giáp màu bạc, cầm hai thanh búa to lớn trong tay, lông mày rậm bạo, râu quai nón, to mỏ không dứt, gương mặt hình tượng đồ tể. Một người khác thì tướng người rất thấp bé, nhìn qua dáng vẻ chỉ có một mét bốn chín, ngước nhìn mọi người với góc 450, tướng mạo xấu xí, có chút hèn mọn, có thể so với Trương Tứ Phong.
Hai nữ nhân kia, một người cả người phấn hồng, quần áo hở hang, thần sắc kiều mị, nhìn qua vẻ mặt giống như yêu tinh. Một người khác thì nhìn qua cao quý lãnh diễm, một thân áo trắng như tuyết, giống như tiên tử, không bám khói lửa nhân gian, thế nhưng tướng mạo vẫn kém tiên nữ một chút. ...