Quả thật Lưu Tinh đã sớm quên Tần Thiên, chẳng qua cảm giác quen mặt, giống như đã gặp ở đâu. Trong lúc nhất thời không nghĩ ra, cộng thêm Hàn Thi Vũ và Triệu Chỉ Vân hai đại mỹ nữ kế bên, mà quần áo của Tần Thiên rất bình thường, giống như tên côn đồ ngoài đường. Vì vậy hắn trực tiếp ngó lơ.
- Tôi thấy bạn nên chạy tới, không được sao?
Đồng Văn Văn trả lời, giọng nói lãnh đạm, gỡ tay Lưu Tinh ra. Điều này khiến cho Lưu Tinh rất lúng túng, trong mắt hiện lên vẻ không vui, nhưng rất nhanh đã biến mất.
- À, hai mỹ nữ này là bạn em, chào hai người đẹp, tôi xin tự giới thiệu mình một chút. Tôi là người thừa kế của tập đoàn Lưu thị, Lưu Tinh. Đây là danh thiếp của tôi, khu vui chơi này nhà tôi cũng có cổ phần. Nếu đã là bạn của Văn Văn, giữa trưa tôi có đặt phòng. Không biết hai cô đến đó.
Lưu Tinh nhìn hai nàng kiêu ngạo nói, sau đó lấy ra hai tờ danh thiếp vàng đưa cho hai nàng. Trong lòng hắn đắc ý, bình thường khi mình chỉ cần báo thân phận ra thì mỹ nữ nhất định sẽ siêu lòng.
Nhưng hai nàng cũng không nhận mà đều nhìn về phía Tần Thiên, vả bôm bốp vẻ mặt nhiệt tình của Lưu Tinh, sắc mặt nhất thời cực kì khó coi, lúng túng thu danh thiếp về.
- Tần Thiên, hắn mời chúng ta ăn cơm kìa, có muốn đi không?
Hàn Thi Vũ làm nũng hỏi Tần Thiên, giọng nói như chảy nước, khiến người ta vừa nghe đã nhìn ra quan hệ giữa hai người.
- Anh rễ, có muốn đi không ?
Triệu Chỉ Vân cũng hỏi Tần Thiên, ôm lấy cánh tay Tần Thiên, hai khỏa tròn tròn to mềm kia cọ sát vào cánh tay Tần Thiên, miêu tả cực kỳ sinh động. Lưu Tinh mắt nhìn chăm chăm, nuốt nước miếng một cái, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải đè hai nữ này lên giường mới được, quá hấp dẫn rồi.
- Người ta hỏi các em, cũng không hỏi anh. Hai em hỏi anh làm gì, muốn đi thì đi đi.
Tần Thiên thản nhiên nói. Lưu Tinh đối diện nghe vậy rất vui vẻ. Quả nhiên, tên nghèo hèn này tự biết lượng sức mình nên chủ động thối rút lui, cũng đỡ mình tốn một phen miệng lưỡi.
- Anh không đi, em cũng không đi.
Hàn Thi Vũ lập tức nói.
- Em cũng không đi!
Triệu Chỉ Vân theo sau.
Lưu Tinh nghe thế thì gấp gáp, không ngờ hai cô nàng lại muốn trưng cầu ý kiến Tần Thiên, thật ngoài dự liệu của hắn. Vì thế hắn vội vàng nói:
- Nếu vậy, chúng ta cùng đi đi, dù sao cũng không bao nhiêu tiền.
- Tần Thiên, cùng đi chứ.
Đồng Văn Văn cũng gấp gáp hỏi. Nàng một khắc cũng không muốn nhìn thấy Lưu Tinh, tên này nghĩ hết biện pháp chiếm tiện nghi của mình, trong đầu đầy tư tưởng dâm dê. Đồng Văn Văn cực kỳ chán ghét. Vốn nàng bị nhốt trong nhà, nhưng mà thật sự chịu không được nên mới cố ý thỏa hiệp nói nguyện ý gả cho Lưu Tinh, sau đó để Lưu Tinh mang nàng đi ra ngoài chơi. Sau đó sẽ tìm cơ hội chạy trốn, nhưng tên Lưu Tinh này đeo bám rất chặt, chặn hết các cửa thoát ở nhà vệ sinh, căn bản không có biện pháp. Điều này làm cho Đồng Văn Văn gấp gáp, không ngờ gặp được Tần Thiên ở đây, nhất thời cảm thấy có hy vọng.
- Thôi, Lưu tiên sinh cũng không nên miễn cưỡng. Xem bộ dạng ngươi khó khăn như thế, ta vẫn không cần đi. Miễn cho ngài tốn tiền mà đau lòng cả đêm.
Tần Thiên lắc đầu cự tuyệt.
Lưu Tinh nghe thế cũng gấp gáp. Hai cô bé kia không đi thì kế hoạch đè lên giường của hắn sao thành công được.
- Nào có, chút tiền này tôi không tiếc. Vừa rồi tôi sai rồi, miệng tôi tiện, tôi xin lỗi, hi vọng Tần Thiên huynh đệ không nên để trong lòng, cho tôi một cơ hội, được không?
Lưu Tinh trong nháy mắt giả làm tôn tử, thay đổi sắc mặt như diễn kịch, hoàn toàn không biết xấu hổ.
- Đúng vậy Tần Thiên, anh đi đi, dù sao cái miệng của anh ta rất tiện không cần để ý đến hắn.
Đồng Văn Văn bên cạnh nói tiếp, lời này vừa ra, sắc mặt Lưu Tinh đen thui, cô muốn tìm người giúp đỡ cũng không cần hạ ta xuống như thế chứ.
Hàn Thi Vũ và Triệu Chỉ Vân nghe Đồng Văn Văn nói thế nhịn không được phá lên cười, khiến Lưu Tinh càng thêm lúng túng.
- Vậy cũng tốt, ngài đây đã nhiệt tình, tôi cũng cố đáp ứng, cho ngài một cơ hội.
Tần Thiên tùy ý phất tay, tựa như đang bố thí cho Lưu Tinh. Trong lòng âm thầm bật cười, cho ngươi giả bộ, dám trước mặt ta bày đặt, ta giẫm chết ngươi.
- Ha hả!
Lưu Tinh cười xấu hổ, trong lòng rất không thoải mái. Hắn phải suy nghĩ một ít biện pháp trả thù Tần Thiên, dám làm mình mất mặt trước mỹ nữ.
- Các vị du khách xếp thành hàng, chuẩn bị xong chờ lên xe.
Lúc này, nhân viên làm việc hô lên, xe cáp treo đã tiến vào, đám người Tần Thiên lập tức sắp xếp hàng.
Chờ một nhóm người phía đi lên, nhóm người họ cũng lên theo.
- Người đẹp, các cô sợ thì có thể ngồi cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ cô.
Lưu Tinh nhìn qua Hàn Thi Vũ và Triệu Chỉ Vân nói, muốn một trong hai người tới ngồi bên cạnh hắn.
- Thi Vũ, chúng ta ngồi bên này!
Triệu Chỉ Vân kéo Hàn Thi Vũ ngồi lên, hai người ngồi cùng một chỗ, nhìn cũng không nhìn Lưu Tinh một cái, Lưu Tinh lúng túng, không thể làm gì khác hơn là cười khan hai tiếng, Tần Thiên ngồi phía sau hai người.
- Tới, Văn Văn, bên này!
Lưu Tinh nhanh chóng đi lên, chỉ vào chỗ bên cạnh mình nói với Đồng Văn Văn, mà Đồng Văn Văn cũng như thế, không thèm nhìn hắn mà ngồi xuống bên cạnh Tần Thiên.
- Tần Thiên, em lần đầu tiên ngồi cái này, rất sợ. Em có thể nắm tay anh không?
Đồng Văn Văn nhìn Tần Thiên ngượng ngùng nói, vừa nói tay đã nắm lấy tay Tần Thiên, để Tần Thiên không thể cự tuyệt.
Lưu Tinh đen mặt, hai mỹ nữ không cua được, nữ nhân của mình cũng mất, lý nào lại vậy.
- Hừ! Tiểu tử, chờ đấy, tao sẽ cho mày đẹp mặt.
Lưu Tinh âm thầm nói.
- Anh chàng đẹp trai, tôi ngồi bên cạnh anh được không?
Đang lúc Lưu Tinh buồn bực, thì một âm thành ngọt ngào của một cô gái đột nhiên truyền đến. Lưu Tinh vừa nghe, nhất thời mừng rỡ, có mỹ nữ chủ động muốn ngồi chung với mình, thật tốt quá.
- Cứ tự... !
Lưu Tinh vừa quay đầu vừa sảng khoái đáp, mới vừa nói được hai chữ thì cả người đã ngơ ngẩn. Bởi vì giờ phút này, nữ nhân trước mặt hắn không phải mỹ nữ như trong tưởng tượng, mà là một quái vật lớn, có hơn một trăm tám mươi cân. Thân hình kia, vòng eo tròn trịa như phao cứu hộ, mà trên gương mặt trái xoan toàn tàn nhang, xấu hơn cả Thị Nở, đây dường như là sản phẩm của Thượng Đế tạo ra để báo thù loài người, nếu lấy tấm ảnh chân dung của bà cô này dùng để trừ tà, giắt đầu giường ngừa thai thì không còn gì bằng.
- PHỐC!
Đồng Văn Văn quay đầu nhìn lại lập tức che miệng bật cười, Tần Thiên cũng cười trộm, thiếu chút nữa nội thương. Hai cô gái phía trước nghe tiếng cười phía sau cũng quay đầu lại nhìn.
- Oa! Chị cứ ngồi đi!
Triệu Chỉ Vân khoa trương nói, sau đó hai người cười phá lên.
- Soái ca, anh thật tốt, cám ơn anh. Tới, để em hôn anh một cái!
Muội tử mập mạp cao hứng nói, há miệng ra hôn tới với hàm răng đen thui.
- Không cần!!!
Lưu Tinh vội vươn tay ngăn trở, nhưng đã không kịp. Muội tử mập mạp kia trực tiếp hôn lên miệng hắn, hung hăng hôn thật sâu, phát ra tiếng vang tư tư, nước miếng lưu lại một đống lớn.
- Ọa!
Lưu Tinh trực tiếp phun ra, miệng của muội mạp kia không phải thối bình thường, mà như hố cứt vạn năm.
- Lưu thiếu, ngài đây phải bảo vệ người ta cho thật tốt đó!
Tần Thiên không them quay đầu lại mà nói một câu đả kích Lưu Tinh, sau đó cười to với ba cô gái.