Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 521 - Chương 526: Lưu Tinh Bi Kịch

 Chương 526: Lưu Tinh Bi Kịch Chương 526: Lưu Tinh Bi Kịch Chương 526: Lưu Tinh Bi Kịch

-

- Soái ca, anh phải nắm tay bé nhỏ của người ta nha, người ta sợ lắm.

Muộni mập nhìn Lưu Tinh mới vừa ói xong xấu hổ nói, sau đó chớp chớp cặp mắt tam giác của mình.

- Cút!

Lưu Tinh cả giận quát, dạ dày lại co quắp lần nữa. Hắn đã ói ra hết những gì buổi sáng đã ăn, muốn ói ra mật xanh luôn rồi.

- Anh không được nói như vậy, tgười ta rất thương tâm.

Muội mập đánh một quyền vào lưng Lưu Tinh. Một tiếng uỳnh thật lớn vang lên. Lưu Tinh muốn cô nàng đánh hồn bay phách tán.

- Cô... Khụ... Cô... Khụ khụ!

Lưu Tinh nói không ra hơi, đầy giận dữ chỉ vào muội mập, muội mập còn nắm tay hắn thật chặt. Sau đó còn vứt cho mị nhãn.

Tần Thiên quay đầu lại nhìn, thiếu chút nữa cũng ói. Hắn vội vàng quay đầu, trong lòng thầm nghĩ, Lưu Tinh này sáng nay ra cửa không xem ngày rồi, gặp gỡ nhiều chuyện như thế.

Rất nhanh, xe cáp đã chuyển động. Đổng Văn Văn rất khẩn trương, vội vàng nắm tay Tần Thiên, không dám nhìn phía trước, trực tiếp quay đầu qua Tần Thiên.

- Không có chuyện gì, không phải sợ!

Tần Thiên cười nói, ánh mắt trong lúc vô tình liếc qua cái miệng nhỏ nhắn của Đồng Văn Văn, thấy hai chiếc răng nanh cùng hàm răng trắng trông rất đáng yêu.

- Hoan hô, bắt đầu rồi!

Triệu Chỉ Vân hưng phấn hô to lên, Hàn Thi Vũ cũng như thế, hai nàng một chút cũng không sợ.

Tần Thiên cũng lâu rồi chưa chơi, cảm giác cũng không tệ lắm, tốc độ càng lúc càng nhanh, cảm giác rất thoải mái.

- A... Soái ca, em sợ quá!

Lúc này, muội mập phía sau hô lên, gắt gao nắm tay Lưu Tinh. Mặt Lưu Tinh đen thui, bởi vì lực tay muội mập này quá mạnh, giống như một thanh kìm sắt kẹp chặt tay hắn. Hắn đau đến nhếch miệng, liều mạng muốn thoát khỏi nhưng không có biện pháp.

- Vù vù!

- Hô... !

Tốc độ càng lúc càng nhanh, hai bên đều là tiếng gió, mặt bị gió thổi đến biến hình.

- A!

Đồng Văn Văn bị dọa sợ không dám mở mắt ra, gắt gao kéo tay Tần Thiên, càng kéo càng gần, trực tiếp bỏ tay hắn vào trong miệng, một mảnh mềm mại, Tần Thiên thật muốn lấy tay đẩy đẩy một chút, nhưng lại không dám.

Lưu Tinh phía sau nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt giống như ăn phải cứt vậy. Hắn muốn tự tay bóp chết Tần Thiên, nữ nhân của mình lại bị Tần Thiên chiếm tiện nghi, mình theo đuổi lâu như vậy cũng chỉ nắm tay được mấy lần, mà thằng này lại được hôn rồi.

- Soái ca, anh cũng muốn hôn người ta à? Vậy người ta để cho anh hôn, nhưng mà không thể quá lâu, nếu không người ta sẽ dị nghị đó.

Muội mập thấy Lưu Tinh cứ mãi nhìn hai người Tần Thiên, lập tức chủ động kéo tay Lưu Tinh về miệng mình.

- Không cần, ta không cần!

Lưu Tinh hô to, nhìn con mập kế bên đã muốn nôn rồi chứ hôn hiết cm gì.

Nhưng hắn không thể làm gì. Bởi vì hắn chưa nói xong thì tay đã dán lên môi muội mập rồi. Cảm giác mềm nhũn kia rất ác tâm.

- Soái ca, anh cũng hôn nhân gia rồi, để nhân gia đáp lại mới công bằng!

Muội mập nhìn Lưu Tinh ngượng ngùng nói, nói xong nhào qua phía hắn.

- Đậu, không cần!!!

Lưu Tinh vội vàng dùng tay che kín miệng mình, nhưng muội mập lại không nhắm đến miệng mà cúi xuống hạ thân hắn. Một tay bắt dương vật hắn, dùng sức chơi đùa.

- A... Buông tay ra, đau quá, buông tay!!!

Lưu Tinh vội vàng quát to, mặt mũi trắng bệch, muội mập ra tay mạnh quá.

- Cái gì? Anh nói gì? Em nghe không rõ, rất thoải mái hả? Vậy em tiếp tục!

Muội mập hưng phấn hô rồi tiếp tục công việc của mình.

Lúc này, Lưu Tinh muốn chết cmnr, hắn chỉ mong sao kết thúc thật nhanh thôi.

- A... Muốn quẹo kìa!

Lúc này, Triệu Chỉ Vân hô to lên, xe cáp tiến vào khúc cua cỡ 30-40m.

Hưu!

Trong nháy mắt, mọi người theo xe xoay tròn, cả đám người sợ hãi kêu la. Đồng Văn Văn vẫn nắm chặt tay Tần Thiên để ngay miệng mình, khẩn trương muốn chết.

Trong lòng Tần Thiên thầm rên thật thoải mái, không nhịn được giật tay, lặng lẽ với tay vào miệng Đồng Văn Văn.

Trong nháy mắt, Đồng Văn Văn đỏ cả mặt. Cảm giác trong miệng khiến cả người nóng lên, muốn lấy tay Tần Thiên ra, nhưng trong lòng lại không nỡ, thật kỳ quái. Cảm giác bị Tần Thiên làm không tệ lắm, có chút thoải mái, cho nên tùy ý Tần Thiên làm loạn.

Tần Thiên nhìn Đồng Văn Văn không có phản ứng, càng thêm càn rỡ, càng lúc càng lớn mật, làm cả khuôn mặt Đồng Văn Văn đỏ bừng, hoàn toàn quên mất xe cáp đáng sợ. Tất cả đều đắm chìm trong cảm giác bị Tần Thiên chơi đùa.

- Tần Thiên, cầm thú, tao muốn giết mày!

Lưu Tinh nhìn thấy hết thảy, trong lòng rỉ máu, nữ nhân của mình, vị hôn thê đã đính hôn. Tần Thiên dám to gan tùy ý làm bậy trước mặt hắn, không dạy dỗ nó một trận thì làm sao giải được mối hận trong lòng.

- A!

Lưu Tinh đang suy nghĩ thì xe bỗng đi xuống một góc 90 độ. Muội mập bị kích động, sức mạnh trên tay tăng thêm, Lưu Tinh lập tức bi kịch. Phía dưới dường như bị muội mập siết nát rồi.

- A!!! Bỏ tay mày ra!

Lưu Tinh hét lớn. Nhưng muội mập không hề để ý, chỉ hưng phấn la to, tay còn dùng thêm sức, Lưu Tinh đau đến hôn mê.

Triệu Chỉ Vân ngồi phía trước quay đầu lại thấy Tần Thiên làm vẻ mặt tận hưởng mà càn quấy Đồng Văn Văn. Vẻ mặt nhất thời không vui, sau đó nhìn Tần Thiên với gương mặt anh nhất định phải chết.

Tần Thiên rất bất đắc dĩ, người ta hấp dẫn anh mà, không liên quan đến anh. Mặc dù anh có chủ động một chút, nhưng Tần Thiên cho rằng đây là phản ứng của mỗi người đàn ông đều có.

Rất nhanh, xe cáp đã kết thúc một vòng quay về điểm xuất phát. Lưu Tinh lúc này cũng tỉnh lại, đai bảo hộ mở ra, mọi người đi xuống.

- Đi, xuống thôi, không còn chuyện gì rồi!

Tần Thiên nhìn Đồng Văn Văn vẫn nhắm hai mắt nói, Đồng Văn Văn lúc này mới dần qua mở mắt, thấy tay Tần Thiên vẫn còn để trên miệng mình, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng tách ra, Tần Thiên cười cười, mười phần lưu manh.

- Hừ! Sắc lang!

Triệu Chỉ Vân nhìn biểu hiện hai người, trong lòng rất không thoải mái.

- Soái ca, cám ơn anh đã bảo vệ em. Để tỏ lòng cảm tạ, em sẽ cho anh một nụ hôn!

Muội mập kia hưng phấn nói với Lưu Tinh mới vừa tỉnh, sau đó đưa môi đến hôn Lưu Tinh.

Kết quả không biết vì nguyên nhân gì, có thể do đột ngột di chuyển mà muội mập hơi cúi người, đột nhiên ói ra.

Đáng thương người thừa kế của tập đoàn Lưu thị, mới vừa ngẩng đầu thì hắn đã được người khác ói trả lại cả bữa sáng. Mặt hắn như rau hẹ trứng tráng, vàng vàng lục lục, thật có cảm giác muốn tự tử.

- Địt mẹ, nhìn không nổi!

Tần Thiên quay đầu rời đi.

- Thật buồn nôn!

Ba nữ thấy thế cũng nhanh chóng rời đi, thiếu chút nữa ói theo.

Sắc mặt Lưu Tinh như cha mẹ chết lại ói ra thêm một lần nữa, người bên cạnh thấy thế cũng rối rít tránh xa hắn.

- Hắc hắc, soái ca. Thật xin lỗi, em không phải cố ý, tạm biệt. Lần sau gặp lại.

Muội mập hôn gió Lưu Tinh một cái rồi rời đi, để lại mình hắn ở đó liều mạng ói

- Thiếu gia, ngài không sao chứ?

Mấy tên hộ vệ của Lưu Tinh nhanh chóng đi tới.

- Nhanh đưa ta đi tắm rửa... ọa... ! ...

Bốn người sau khi rời đi tàu lượn thì đi qua hướng khác.

- Anh rễ, bên kia có nhà ma, chúng ta đi thử đi, hắn sẽ rất kích thích!

Triệu Chỉ Vân chỉ vào nhà ma cách đó không xa, hung phấn hô.

- Không đi đâu, mình sợ lắm!

Hàn Thi Vũ cự tuyệt, thần thần quỷ quỷ là thứ nàng sợ nhất.

Bình Luận (0)
Comment