Hai cảnh sát nhìn Tần Thiên khẩn trương nói, hai tay cung kính đưa lại quyển sổ cho Tần Thiên.
Tần Thiên nhận lấy, để vào túi, trong lòng thầm nghĩ "Sở Văn Long cho cuốn sổ nhỏ này thật đúng là dùng tốt.
Quyển sổ này tượng trưng cho Tần Thiên là thành viên Long Tổ, mỗi cảnh sát đều biết những thứ này, một khi nhìn thấy người cầm nó, phải vô điều kiện nghe đối phương an bài, nếu không, trái lệnh sẽ bị xử trí, mà kết quả người trái lệnh tương đối thảm, xử lý giống như đào binh, đây cũng là lý do tại sao hai người cảnh sát vừa thấy quyển sổ, sắc mặt đã thay đổi.
- Không có gì muốn giúp đỡ, các anh đi thôi, tôi muốn ăn cơm.
Tần Thiên nhìn hai cảnh sát tùy ý phất tay, hai cảnh sát gật đầu lia lịa, ngay sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Tất cả mọi người tại chỗ u mê, đây là tình huống gì, thái độ của hai cảnh sát thay đổi 180°, đây là chuyện gì xảy ra, quyển vở nhỏ kia là cái gì lại có ma lực cường đại như vậy.
Tống Thiến vốn đang nghĩ Tần Thiên sẽ bị cảnh sát bắt đi, nhưng không ngờ cảnh sát đột nhiên cung kính Tần Thiên, sau đó nhanh chóng chạy đi mất không giải thích được, đây là tình huống gì, Tống Thiến cũng u mê, thời điểm phục hồi tinh thần lại đã thấy Tần Thiên cười dịu dàng đi về phía mình, Tống Thiến nhất thời theo bản năng bưng kín mông mình, vội vàng trốn sau lưng Kiều Hi.
- Hiểu lầm... Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, tôi không dám, tôi bảo đảm không dám nữa.
Tống Thiến nhìn Tần Thiên cầu khẩn.
- Thật sao, vừa rồi cô nói như vậy, nhưng chỉ chớp mắt đã thay đổi, cô để cho tôi làm sao tin tưởng!
Tần Thiên nhìn Tống Thiến cười nói, đi từ từ tới, hù Tống Thiến đến bắp chân cũng nhũn ra.
- Tôi thật không dám, tôi thề, Kiều Hi tỷ tỷ, chị mau giúp tôi một chút, tôi bảo đảm không dám nữa.
Tống Thiến nắm tay Kiều Hi van xin, muốn Kiều Hi nói chuyện cho mình, Kiều Hi cũng cười chết, Tống Thiến điêu ngoa không ai bì nổi lại cũng có một ngày sẽ sợ hãi một người nào đó.
- Được rồi, Tần Thiên, lần này cậu hãy bỏ qua cô bé một lần, dù sao thì cô ấy cũng chỉ là con nít.
Kiều Hi cũng không muốn Tần Thiên lần nữa đánh mông Tống Thiến, vừa rồi đã bị đánh cho sưng lên, nếu lại bị đánh một lần nữa mà nói, sẽ càng nặng thêm, không thể đi lại bình thường được nữa, ngày mai còn muốn lên lớp.
- Được rồi, nếu Kiều quản gia cô cũng cầu tình giúp, tôi bỏ qua cho lần này, bất quá, tiếp theo thì tôi sẽ không bỏ qua đâu, nhớ lấy.
Tần Thiên nhìn Tống Thiến rất là thiện lương cười cười, nhưng ở trong mắt Tống Thiến ra, đây quả thực là nụ cười ma quỷ.
- Kiều quản gia, lão gia trở lại.
Lúc này, một nữ hầu đi tới nhìn Kiều Hi nói, lời vừa dứt, một người đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi đã đi vào, một thân tây trang, thần sắc nghiêm túc, là cha của Tống Thiến - Tống Chấn Đông.
Tống Chấn Đông vừa vào cửa thấy một đám hộ vệ nằm dưới đất kêu thảm thiết nhất thời giật mình, không biết xảy ra chuyện gì.
- Cha, cha đã về rồi, thật tốt quá!
Tống Thiến thấy cha của mình trở lại, lập tức nhào tới ôm Tống Chấn Đông.
- Đây là xảy ra chuyện gì?!
Tống Chấn Đông chỉ hộ vệ trên mặt đất nhìn Tống Thiến hỏi, vừa liếc nhìn Kiều Hi một chút, cuối cùng nhìn về phía Tần Thiên giống như lưu manh bên cạnh, ánh mắt nhất thời sáng lên, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng.
- Cha, cũng là tên hèn mọn này, hắn khi dễ con gái, còn đánh rồi hộ vệ của con gái nữa, cha hãy báo thù cho con.
Tống Thiến lập tức mách lẻo cha mình, muốn Tống Chấn Đông giúp mình báo thù, đuổi Tần Thiên đi.
Không ngờ Tống Chấn Đông thấy Tần Thiên thật giống như thấy được người thân nhất trên đời, kích động liền đi tới hướng Tần Thiên, căn bản không để ý tới Tống Thiến để Tống Thiến cũng u mê.
- Hiền chất, cậu đã tới, gắp muốn chết tôi.
Tống Chấn Đông nhìn Tần Thiên hưng phấn nói, giang hai tay ôm tới Tần Thiên, Tần Thiên cũng bị hù nhanh chóng tránh ra, hai tay ôm lấy ngực, rất cảnh giác nhìn Tống Chấn Đông.
- Ông... Ông muốn làm gì, tôi cho ông biết, tôi không thích đàn ông, cho dù ông có tiền cũng không được, tôi sẽ không khuất phục.
Tần Thiên nhìn Tống Chấn Đông khẩn trương nói, trong nháy mắt người trong cả phòng thiếu chút nữa hôn mê, con bà nó, có thể đứng đắn một chút không.
Tống Chấn Đông bị hành động và nói nói đột nhiên của Tần Thiên làm cho lúng túng, vội vàng cười khan hai tiếng, nói:
- Hiền chất thật đúng là hài hước, ha ha ha ha!
- Đâu có đâu có, thật ra thì tôi cũng không có tốt như vậy!
Tần Thiên ngượng ngùng nói, thật giống như người ta khen hắn thật, quá không biết xấu hổ.
- Hiền chất, cậu trả lại không nhận ra tôi à, tôi trước tự giới thiệu mình một chút, tôi gọi Tống Chấn Đông, nếu cậu không chê, gọi tôi một tiếng Tống thúc là được, cha tôi có chút giao tình với Sở tư lệnh, cho nên Sở tư lệnh đề cử cậu tới làm hộ vệ cho con gái của tôi, hiền chất, tôi đã nghe nói rất nhiều chuyện về cậu, chỉ cần cậu bảo vệ tốt tiểu Thiến, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu.
Tống Chấn Đông nhìn Tần Thiên nói.
Tần Thiên giờ phút này cũng thu hồi cười giỡn, lộ ra thần sắc lạnh nhạt, nhìn Tống Chấn Đông cười nói:
- Tống thúc yên tâm, có tôi ở đây, Tống Thiến nhất định sẽ lông tóc không tổn hao gì.
- Vậy thì tốt, Tống thúc thúc cảm tạ cậu trước.
Tống Chấn Đông vui mừng nói.
Bên cạnh, Tống Thiến nghe mà bất mãn, đây là xảy ra chuyện gì, làm sao hôm nay tất cả mọi người đều vòng quanh Tần Thiên, ngay cả cha của mình cũng như thế, mông của mình bị Tần Thiên đánh mà ông ấy cũng không đau lòng.
- Cha, con không muốn tên bại hoại này làm hộ vệ của mình đâu, con không nên!
Tống Thiến đi tới ôm lấy tay Tống Chấn Đông làm nũng.
- Tại sao?
Tống Chấn Đông không giải thích được hỏi lại.
- Hắn khi dễ con.
Tống Thiến nói.
- Khi dễ con?
Tống Chấn Đông khó hiểu, con gái của hắn ra sao, hắn rõ ràng nhất, từ trước đến giờ cũng chỉ có cô bé khi dễ người khác, làm gì có người khác khi dễ cô bé chứ.