- À, vừa rồi Tống Thiến có chút không nghe lời, tôi không nhịn được đánh mông của cô bé, dạy dỗ cô bé một chút, xin lỗi rồi, Tống thúc.
Tần Thiên nhìn Tống Chấn Đông xin lỗi mà nói.
- Cậu đánh con bé!
Tống Chấn Đông nhìn Tần Thiên kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, cha, hắn đánh con, cha phải giúp con báo thù!
Tống Thiến nhìn Tống Chấn Đông làm nũng, nhìn cha mình dạng này, nhất định đang rất tức giận.
- Không có chuyện gì, Tần Thiên, đều tại tôi quá sủng ái con bé, cậu dạy một chút cũng nên, sau này tiểu Thiến giao cho cậu, cậu làm cận vệ của con bé, giúp tôi quản lý con bé một chút, không cần khách khí, quản giáo như thế nào, làm sao quản giáo, không cần nhìn sắc mặt tôi, buông tay làm đi.
Tống Chấn Đông nhìn Tần Thiên tùy ý nói, nói lời này vừa ra, người ở chỗ này cũng u mê, đây là lão gia nói sao, lão gia hôm nay không thuốc hả, không đúng, trước kia rất lâu cũng đã không còn uống.
- Tốt, Tống thúc, tôi nhất định sẽ quản giáo tiểu Thiến thật tốt, tranh thủ dạy nàng thành một nhân tài đức trí thể mỹ toàn diện, làm cống hiến cho xã hội.
Tần Thiên thốt ra lời nói thật giống như đang làm báo cáo với người lãnh đạo của quốc gia.
- Cha, cha nói gì đó, cha nói bậy rồi, tại sao cha có thể đẩy con gái của mình vào trong hố lửa.
Tống Thiến nhìn Tống Chấn Đông bất mãn nói.
- Tiểu Thiến, bình thời thì cha quá dung túng con, con cũng đã mười sáu tuổi rồi, thế mà vẫn rất không hiểu chuyện, cha bình thường đi làm ăn bận rộn, cũng không còn thời gian chiếu cố con, Kiều Hi nói thì con cũng không nghe, hiện tại Tần Thiên tới, con phải nhờ cậu ấy giáo dục, học tập làm sao làm người, hiểu rõ chưa.
Tống Chấn Đông nhìn Tống Thiến nghiêm túc nói.
- Không... Con không muốn, con không muốn, cha đuổi hắn đi ngay, nếu không con sẽ tuyệt thực!
Tống Thiến tức giận quát, trực tiếp chạy lên lầu, chuẩn bị chạy trở về phòng, nhưng Tần Thiên cũng trong nháy mắt này đứng trước mặt nàng, trực tiếp chặn lại đường đi, làm cho cô bé một đầu đụng vào trên người Tần Thiên, cảm giác thật giống như đụng vào rồi trên vách tường, đau muốn chết.
- Mông cô tốt rồi à!
Tần Thiên nhìn Tống Thiến nói.
Tống Thiến vừa nhìn thấy Tần Thiên, lập tức phản xạ có điều kiện bưng kín mông của mình, vội vàng lui về phía sau, nhìn về phía cha của mình.
- Cha, cha nhìn xem, hắn lại muốn đánh con.
Tống Thiến nhìn Tống Chấn Đông làm ra vẻ mặt đáng thương, nhưng Tống Chấn Đông cũng không để ý tới, quay đầu đi, nhìn qua một bên.
- Ô ô ô...
Tống Thiến nhất thời ô ô khóc lên.
- Không cho khóc!
Tần Thiên nhìn Tống Thiến nói, giơ giơ tay lên, Tống Thiến lập tức ngưng khóc, rất sợ hãi nhìn Tần Thiên, Tống Chấn Đông bên cạnh nhìn kết quả như thế rất hài lòng, rốt cục cũng có người có thể chấn trụ con gái của mình.
- Đi, nói xin lỗi với ba ba cô, nếu không tôi sẽ đánh mông cô.
Tần Thiên nhìn Tống Thiến nói.
- Tại sao, tôi không làm gì sai!
Tống Thiến không muốn nói.
- Tại sao à, cô vừa rồi rồi lại dám giận ba ba mình, quá kỳ cục rồi, ông ấy là ba của cô, cho cô ăn cho cô ở, tạo điều kiện cho cô đi học, nuôi lớn cô, cô không cảm kích ông ấy thì thôi, lại còn giận hờn trẻ con, có con gái như cô sao, lập tức nói xin lỗi ngay cho tôi!
Tần Thiên lạnh lùng nói, sắc mặt rất dọa người, nhất là bàn tay đang mở lớn, lại càng dọa người.
- Tôi... Tôi đi...
Tống Thiến nhìn Tần Thiên, hiện tại không ai đâu giúp mình, không thể làm gì khác hơn là khuất phục, biết điều đi đến trước mặt Tống Chấn Đông, nói xin lỗi cha mình, để cho Tống Chấn Đông rất hài lòng, len lén giơ ngón tay cái lên cho Tần Thiên.
Kiều Hi cũng thầm thầm bội phục Tần Thiên, không ngờ Tần Thiên hèn hèn mọn mọn như thế mà rất có nghề trong việc quản giáo người.
Nếu Tần Thiên mới biết ý nghĩ của Kiều Hi nhất định sẽ kháng nghị, cái gì gọi là hèn hèn mọn mọn, ca đây là người thành thật, có biết hay không.
- Tốt lắm, chúng ta chuẩn bị đi ăn cơm thôi, thức ăn cũng đã làm xong!
Kiều Hi nhìn cũng không xê xích gì nhiều, liền mở miệng.
- Ừ, tốt, đi ăn cơm thôi.
Tống Chấn Đông gật gật đầu, nhanh chóng phân phó người đưa những người hộ vệ này đi bệnh viện, mọi người liền đi đến phòng ăn.
Cơm nước xong, Tống Chấn Đông tìm Tần Thiên một mình nói chuyện, vấn đề chủ yếu là muốn Tần Thiên giúp hắn quản giáo con gái và an toàn của con gái, còn có chính là tiền lương của Tần Thiên, mỗi tháng cho Tần Thiên một trăm vạn tiền lương, trước dự chi cho Tần Thiên năm mươi vạn để cho Tần Thiên tiêu xài.
Bây giờ, Tần Thiên đối với tiền cũng không quá mặn mà, bởi vì hắn thật có quá nhiều tiền, căn bản không cần chút tiền kia, không giống thời điểm vừa bắt đầu đi ra ngoài lăn lộn như trước, một trăm vạn cũng hưng phấn muốn chết. ...
Ngày thứ hai.
Sáng sớm, Tần Thiên đã tỉnh, buổi sáng Tống Thiến còn muốn đi học, cho nên Tần Thiên phải đi theo, thiếp thân bảo vệ, bởi vì gần đây Tống Thiến luôn gặp phải ám sát, rất không an toàn, trước khi Tần Thiên đến đã gặp bốn lần ám sát, hộ vệ bên cạnh thì đổi một nhóm vừa một nhóm.
- Tiểu Thiến, mau rời giường, bảy giờ rồi, bảy giờ rưỡi lên lớp, mau dậy đi.
Kiều Hi đứng ở trước cửa gõ cửa, nhưng không thấy phản ứng chút nào, hiển nhiên Tống Thiến còn đang ngủ, Kiều Hi không thể làm gì khác hơn là đi vào trong gọi Tống Thiến.
- Mau dậy đi, tiểu Thiến, nếu không sẽ lên lớp trễ.
Kiều Hi vén chăn, đánh thức Tống Thiến.
- Ai nha, Kiều Hi tỷ tỷ, tôi rất buồn ngủ, nếu không hôm nay xin phép cho tôi đi, ngày mai lại đi học.
Tống Thiến còn buồn ngủ nhìn Kiều Hi nói, rõ ràng từ đầu đã không muốn lên lớp, cộng thêm tối hôm qua trò chơi trên điện thoại đến nửa đêm, quá giờ ngủ không ngon, gần sáng mới ngủ được.
- Không được, cô đã một tuần lễ không lên trên lớp rồi, trường học sắp đuổi cô rồi đó, mau dậy đi đánh răng rửa mặt, tôi đã làm tốt bữa ăn sáng, ăn vội rồi còn đi học.
Kiều Hi nói.