Cô gái kia vừa bị chọc ngứa chưa tới đâu thì đã hết, trong lòng oán hận, bất quá không dám nói gì chỉ có thể nhịn khó chịu khen Phó Càn lợi hại, trong lòng tự nhủ một chút phải đi tìm trái dưa leo giải quyết mới được.
Phó Càn chơi xong, ôm cô gái ở trên ghế sa lon vuốt, chờ Tam gia, nhìn Tam gia kéo dài, rất hâm mộ, mình thì mỗi lần chơi gái chưa đến ba phút đồng hồ đã bắn, quá không có hình tượng rồi.
Tam gia làm hơn nửa tiếng mới ngừng lại, nằm ở trên giường, nhìn Phó Càn hỏi:
- Sao thế chú em, gặp phải chuyện gì không xử lý được à, muốn tới tìm anh đây, nói đi, chuyện gì, là ai không có mắt chọc chú em, anh đây gọi người chém hắn.
Phó Càn nghe được Tam gia nói như thế, lập tức kể lại chuyện sáng hôm nay.
- Móa, một hộ vệ Tống gia mà thôi lại dám lớn lối, đây quả thực là muốn chết, chú cứ yên tâm, thù này anh nhất định báo giúp chú.
Tam gia nhìn Phó Càn vỗ ngực bảo đảm.
- Tốt lắm, Tam gia, anh giúp em dạy dỗ Tần Thiên, em nhất định sẽ giúp anh nói chuyện ở trước mặt ba ba, đến lúc đó chuyện bên công trường cũng sẽ giao cho anh đi làm.
Phó Càn nhìn Tam gia nói.
Tam gia nghe thế cực kỳ cao hứng, hắn sở dĩ nhận thiếu gia quần là áo lụa như Phó Càn làm em kết nghĩa hoàn toàn là nhìn mặc mũi cha của hắn, bởi vì Phó lão làm bên bất động sản, đầu năm nay, làm bất động sản là việc kiếm lợi nhiều nhất, cho nên Tam gia kéo tới một đống nhân mã thành lập một công ty kiến trúc, chỉ tiếc chính là, không có danh khí gì, cũng không có thực lực, cho nên không ai nguyện ý mướn bọn họ xây nhà, xây chung cư gì cả.
Cho nên Tam gia đánh chú ý lên Phó Càn, dựa vào trợ giúp của Phó Càn, nhận được một vài hạng mục bất động sản tương đối nhỏ từ trong tay cha hắn để làm, thế mà đã kiếm được rất nhiều tiền, cho nên mới tốt với Phó Càn như vậy, bây giờ nghe Phó Càn lại còn sẽ nói với cha để mình có thêm việc để làm, Tam gia nhất thời vui mừng không kìm nén được.
- Chú em cứ yên tâm, Tam gia anh tự mình dẫn người ra tay, tuyệt đối sẽ chém chết tên hộ vệ kia báo thù cho chú, việc này không nên chậm trễ, anh sẽ đi ngay bây giờ, chú dẫn anh đi xem một chút thằng hộ vệ chó chết kia có hình dạng trông thế nào, trưa nay tan học anh sẽ chém chết nó!
Tam gia nhìn Phó Càn hưng phấn nói, nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, cầm lấy quần áo, nhanh chóng mặc vào.
Ngay sau đó Phó Càn dẫn Tam gia đi vào trong trường học, hắn biết mấy người Tần Thiên đang lên lớp ở sân thể dục, cho nên trực tiếp mang theo Tam gia leo tường tiến vào trong trường, đi đến sân thể dục, chỉ chốc lát đã đến.
- Tam gia thấy không, chính là thằng mặc áo thun màu xám tro kia!
Phó Càn chỉ vào Tần Thiên nơi xa đang xem mọi người trong lớp chơi bóng rỗ, nói.
Tam gia nhìn một chút, yên lặng nhớ kỹ bộ dạng Tần Thiên, nói hai câu với Phó Càn, ngay sau đó liền rời khỏi, bảo Phó Càn chờ tin tức tốt của hắn.
"Hừ! Tần Thiên, xem mày lần này có chết hay không!"
Phó Càn nhìn Tần Thiên, trong lòng âm thầm nói, ngay sau đó đi tới chỗ Tần Thiên bên kia, hắn thấy Tống Thiến ở đây cho nên chuẩn bị đi qua nói cho Tống Thiến biết mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mà Tống Thiến cũng đã thấy được Phó Càn, cho nên Phó Càn liền đưa tay ra hiệu ý bảo Tống Thiến tới đây.
- Thiến Thiến, anh đã sắp xếp xong xuôi, buổi trưa hôm nay sẽ hành động, Tam gia tự mình dẫn người, tuyệt đối có thể giết chết Tần Thiên, em đến lúc đó mang theo Tần Thiên đi Tây Nhai ăn cơm là được, Tam gia sẽ dẫn người mai phục ở đó!
Phó Càn nhìn Tống Thiến, nắm chắc nói.
- Anh tốt nhất chuẩn bị đầy đủ một chút, tôi cho anh biết, thực lực của Tần Thiên rất mạnh, anh kêu thêm nhiều người nữa, tốt nhất là ba bốn mươi người!
Tống Thiến nói.
- Em yên tâm, Tam gia có sẽ võ công, đánh nhau rất lợi hại, Hậu Nhai không có người nào có thể địch lại, hơn nữa, anh ấy còn có hàng, em không cần lo lắng!
Phó Càn cầm dùng tay tạo ra thủ thế nói cho Tống Thiến biết trong tay Tam gia có súng.
Tống Thiến nhất thời hưng phấn trong lòng, bất quá rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
- Tốt, nhờ vào anh rồi.
Tống Thiến vỗ vỗ bả vai Phó Càn, ngay sau đó xoay người rời khỏi, Phó Càn đứng một hồi cũng không có xoay người, Tống Thiến lại vỗ vai hắn, chuyện này là thời khắc lịch sử, chuyện này còn vui hơn việc đội bóng đá tuyển Trung Quốc được tham dự World Cup nữa là.
Tần Thiên đứng tại chỗ nhìn hai người phía xa, không biết Tống Thiến và Phó Càn đang nói cái gì, hai người này vốn không hợp, khi nào đi gần như vậy, Tần Thiên có chút không giải thích được.
Rất nhanh, khóa thể dục tiết thứ tư đã hết giờ, đây là tiết cuối, một đám học sinh liền rối rít đi về phía cửa trường học, trực tiếp ra khỏi cửa trường về nhà, cũng không trở về phòng học.
- Tần Thiên, buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm đi.
Dư Kiều đi tới tìm Tần Thiên nói, Tần Thiên vừa muốn đáp ứng thì Tống Thiến đã đi tới chắn hai người ở giữa.
- Bây giờ là thời gian dành cho công việc, không phải để tán gái, đi, theo tôi đi ra ngoài ăn cơm.
Tống Thiến vừa nói vừa lôi kéo Tần Thiên bước đi, Tần Thiên không thể làm gì khác hơn là xin lỗi nhìn Dư Kiều một cái, Dư Kiều không nói gì, cười cười, vậy thì buổi tối lại gặp.
- Hừ!
Tống Thiến nhìn Dư Kiều rời khỏi, hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó hai người đi ra khỏi trường, đi thẳng đến Tây Nhai bên kia.
Giờ phút này, trong một ngõ hẻm phía ngoài cách trường học không xa, Tam gia tụ tập hơn ba mươi người, trong tay mỗi người cầm lấy côn thiết chờ ở nơi đó, chờ Tần Thiên tới đây.