- Đi bên này!
Tống Thiến chỉ phương hướng Tây Nhai dẫn theo Tần Thiên đi, Tần Thiên cũng không biết Tống Thiến dẫn hắn đi ăn đập, cho nên để tùy ý Tống Thiến dẫn mình đi hướng Tây Nhai bên kia.
Đi một hồi, Tống Thiến dẫn Tần Thiên tới trước một cái hẻm nhỏ, bất quá còn chưa tới, Tần Thiên đã kéo tay Tống Thiến ngừng lại, nhìn Tống Thiến cười rất có thâm ý, rất ý vị sâu xa.
- Tại sao, sao dừng lại không đi.
Tống Thiến nhìn Tần Thiên nghi ngờ hỏi, nhìn nụ cười kia của Tần Thiên, trong lòng có chút bối rối, thầm nghĩ, chẳng lẽ Tần Thiên phát hiện, không thể nào, không ai nói cho hắn biết mà.
- Cô thật muốn dẫn tôi đi vào nơi này!
Tần Thiên nhìn Tống Thiến hỏi, vừa rồi Ba Ba Ka nói cho hắn biết, nơi này có người sinh ra địch ý, hơn nữa không chỉ là một người.
Tần Thiên nhất thời liên tưởng đến vừa rồi Tống Thiến và Phó Càn hai người nói chuyện lén lén lút lút, Phó Càn bị mình đánh, trong lòng phú nhị đại kia khẳng định không phục, nhất định sẽ tìm người đến báo thù, những người sinh ra địch ý đối với mình cũng không phải người tu luyện, cho nên Tần Thiên suy đoán, rất có thể chính là Tống Thiến xúi giục Phó Càn tìm người để đối phó mình, cứ nghĩ hai người bây giờ không làm gì được mình, cho nên liên thủ tìm người trả thù mình cũng bình thường.
Dĩ nhiên, cũng không loại bỏ là có người muốn, bất quá nhìn Tống Thiến dẫn mình đi về bên đây, còn có đám người mai phục sẵn ở nơi này tựa hồ biết hai người họ sẽ đi qua, hơn phân nửa là Tống Thiến và Phó Càn liên thủ đối phó mình.
- Vào... Đương nhiên muốn vào.
Tống Thiến hơi có vẻ khẩn trương nhìn Tần Thiên, trong đầu không khỏi nhớ tới tình cảnh buổi sáng hôm nay Tần Thiên cứu mình, vì mình mà trực tiếp dùng thân thể chặn dao găm.
Bất quá Tống Thiến lại nghĩ tới cảnh tượng lúc trước Tần Thiên khi dễ mình, lòng cảm kích nhất thời đối với Tần Thiên không còn sót lại chút gì...
"Hừ! Cứu mình là nên làm đấy, hắn cầm tiền của nhà minh, tại sao mình phải cảm kích hắn, không cảm kích hắn."
Tống Thiến thầm nghĩ trong lòng, khóe miệng không khỏi vểnh lên, thoạt nhìn có chút nghịch ngợm, bất quá sắc mặt cũng rất nghiêm túc, cho nên lộ ra vẻ bộ dáng có chút tùy hứng.
- Tốt, vậy chúng ta đi vào.
Tần Thiên nghe Tống Thiến nói, cười cười, trong lòng hơi có chút thất vọng, ngay sau đó buông tay Tống Thiến, sải bước đi vào trong ngõ hẻm.
Vừa đi vào đã thấy số lượng lớn lưu manh đang cầm lấy đủ thứ dụng cụ cắt gọt chờ ở nơi đó, cầm đầu chính là một người đàn ông thô cuồng, lông ngực đều dài đến tới cổ, thoạt nhìn giống như đồ tể thường giết heo.
Thật ra thì, năm xưa, Tam gia thật đúng là xuất thân từ nghề giết heo, chỉ bởi vì sau này chọc ra chút chuyện, cho nên chạy trốn, cuối cùng trở thành xã hội đen.
Thấy hai người Tần Thiên đi vào, Tam gia lập tức cầm lấy dao găm đi tới hướng Tần Thiên, mà đám lưu manh phía cũng lập tức vây qua, trong nháy mắt đã vây hai người lại.
Tống Thiến nhìn đám người này, lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhưng trong lòng rất cao hứng, các ngươi đánh đi, đánh cho lưỡng bại câu thương là tốt nhất.
- Hừ! Tiểu tử, mày rốt cuộc đã tới!
Tam gia nhìn Tần Thiên hưng phấn nói, bởi vì đánh Tần Thiên thê thảm, hắn có thể sẽ nhận thêm một công trình lớn, kiếm thêm nhiều tiền, cho nên vẻ mặt nhìn Tần Thiên giống như nhìn thấy tiền, kích động muốn chết, muốn nhanh chóng băm thây Tần Thiên rồi về nhà đợi dự án kéo tới.
- Ui, mày muốn làm gì, tao cho mày biết, tao không thích đàn ông, nhất là loại người rừng lông ngực tới cổ như mày, a, không đúng, dù mày có là con gái tao cũng sẽ không thích, đúng rồi, nói đi, mày tìm tao làm gì, muốn mời tao ăn cơm sao, vừa lúc, tao hơi đói bụng, cùng đi chứ.
Tần Thiên ngìn Tam gia cười híp mắt nói, không một chút bởi vì nhiều người vây bắt mà cảm thấy sợ hãi, giống như những người này không có tồn tại.
Tam gia nghe xong nhất thời giận dữ, Tần Thiên còn dám cười hì hì bỡn cợt mình trước mặt nhiều người như vậy, một chút cũng không sợ mình, Tam gia nhất thời cảm giác mình bị sỉ nhục, làm lão Đại xã hội đen ở khu vực này, cho dù ai thấy mình cũng ba phần sợ hãi bảy phần tôn kính, Tần Thiên lại không sợ.
- Hừ! Tiểu tử, ở trước mặt tao, mày lại còn dám lớn lối, mày quả thật không sợ chết, không sợ tao chặt mày à.
Tam gia nhìn Tần Thiên cả giận nói, lắc lắc dao găm trong tay, tựa hồ muốn chém Tần Thiên.
- Tôi sợ, tao sợ lắm, nếu không như vậy đi, tao mời mày ăn một bữa cơm, mày thả tao đi, thế nào?
Tần Thiên nhìn Tam gia cười nói.
Tam gia nhìn Tần Thiên thật giống như đang cầu xin tha thứ, nhất thời vui vẻ trong lòng, Tần Thiên rốt cục sợ, uy thế của mình hiển lộ ra rồi.
- Hừ! Mày đừng mơ tưởng, tiểu tử, mày đắc tội người, cho nên biết điều một chút để tụi tao cắt đứt một chân của mày rồi sẽ hãy bỏ qua cho mày, nếu không nghe lời, tụi tạo sẽ để cho mày chết không toàn thây!
Tam gia quát lên.
- Đúng, chết không toàn thây!
- Chết không toàn thây!
- Chết không toàn thây!
Đám tiểu đệ phía sau hô theo, thật giống như trước đó đã diễn luyện tốt, rất chỉnh tề, Tam gia rất hài lòng, cảm giác đám tiểu đệ cho mình nở mày nở mặt.
- Chết không toàn thây, tao sợ quá.
Tần Thiên nhìn Tam gia không sợ hãi nói.
- Hừ! Sợ thì đưa chân mày ra để cho tao cắt.
Tam gia đắc ý nói.
- Thật à... !
Tần Thiên sợ hỏi.
- Nói nhảm, nhanh lên một chút!
- Sẽ rất đau nhỉ?!
- Sẽ không đâu, một chút là tốt rồi, nhanh lên!
- Vậy cũng tốt, mày nhẹ chút, tao còn phải đi ăn cơm đây.
Tần Thiên sợ hãi đưa một chân của mình ra, rất phối hợp run lên mấy cái, tỏ vẻ mình đang rất sợ.