Buổi trưa tan giờ học, Tần Thiên liền dẫn Tống Thiến hướng đến thao trường, chuẩn bị hảo hảo dạy dỗ phú nhị đại Phó Càn không biết sống chết một chút, tránh cho ngày khác lại tới quấy rối.
Tống Thiến giờ phút này rất hưng phấn, bởi vì Tần Thiên giáo huấn Phó Càn, nàng không thích Phó Càn cũng không thích Tần Thiên, cho nên rất vui lòng thấy hai người đấu đá lẫn nhau, tốt nhất lưỡng bại câu thương, bất quá điều này hiển nhiên là một hy vọng xa vời, thực lực Tần Thiên quá mức cường đại, Phó Càn chỉ có thể bị ngược đãi.
Hai người tới thao trường, Phó Càn đã đợi ở nơi đó, một lão già mặc Trung Sơn bào đứng ở bên người Phó Càn, nhìn qua chừng năm mươi tuổi, tinh thần hoắc thước, thể trạng cường tráng, nhìn qua trạng thái so với người trẻ tuổi bình thường còn tốt hơn.
Đây chính là trợ thủ Phó Càn tìm đến, Triệu bá, Triệu Vũ.
Tần Thiên nhìn thoáng qua Triệu Vũ, thực lực một sao cấp tám, yếu như sên, bạn gái của mình mới tu luyện không bao lâu cũng mạnh hơn so với hắn.
- Triệu bá, chính là hắn, chính là hắn đánh tôi.
Phó Càn thấy Tần Thiên tới, lập tức hưng phấn lôi kéo Triệu Vũ chỉ vào Tần Thiên hô.
- Ừ, thiếu gia yên tâm, tôi sẽ giúp người hảo hảo dạy dỗ tên tiểu tử này.
Triệu Vũ nhìn Phó Càn thản nhiên nói, nhưng ngay sau đó một bước đi ra ngoài, hướng Tần Thiên đi tới, đi tới cách Tần Thiên vài mét, ngừng lại, thần sắc một mảnh ngạo nghễ nhìn Tần Thiên.
- Tiểu tử, chính là mày đánh thiếu gia nhà tao sao, hiện tại cho mày một cơ hội, cho thiếu gia nhà tao đánh một trận, tao sẽ không ra tay, nếu không để cho tao xuất thủ mà nói... , mày sẽ chết, hơn nữa, loại người như mày có chút công phu mèo ba chân cũng không đáng được tao xuất thủ, tránh cho nói tao lấy lớn hiếp nhỏ.
Triệu Vũ nhìn Tần Thiên rất kiêu ngạo nói, không có để Tần Thiên vào trong mắt chút nào, ở trong mắt hắn xem ra, Tần Thiên chính là có một chút võ công ngoại gia hộ vệ mà thôi, so với hắn loại cao thủ tu luyện nội gia này là không cùng cấp bậc, hắn khinh thường xuất thủ.
- Hừ! Tần Thiên sợ chưa, nói cho mày biết, biết điều một chút để cho tao đánh một trên, nếu không mày nhất định phải chết.
Phó Càn đi ra, nhìn Tần Thiên rất đắc ý nói, phía sau mấy tiểu đệ cũng như thế.
- Do mày đắc tội thiếu gia nhà tao, hiện đang hối hận đi, quỳ xuống để xin tha.
- Đúng vậy, quỳ xuống cầu xin tha thứ với thiếu gia tụi tao.
- Nếu không mày sẽ chết rất khó coi.
Tiểu đệ của Phó Càn ở bên cạnh mọi người kêu gào, Phó Càn nghe rất vui vẻ, hai tay xiên ở trước ngực nhìn Tần Thiên, không nhịn được nhịp chân tỏ vẻ chính mình có đắc ý, ánh mắt hướng về phía Tống Thiến nhìn một chút, phơi bày chính mình mạnh cỡ bao nhiêu, đáng tiếc Tống Thiến nhìn cũng chưa từng nhìn hắn.
Tống Thiến nhìn cử động ngu ngốc của đám người này, che miệng nhịn không được bật cười, đứng ở bên cạnh Tần Thiên chờ xem kịch vui là được.
Tần Thiên nhìn đám người ngu ngốc, lạnh lùng cười, nói:
- Đầu bọn mày bị vô nước sao, hay là không có đầu óc nữa, tìm một người sắp xuống mồ này hướng về phía tao nói hai câu nói thì tao phải cầu xin tha thứ cùng quỳ xuống, mày cho rằng mày là ai, nói cũng không dám, nhìn thấy tao thì sợ, một lũ ngu ngốc.
Tần Thiên nhìn của bọn hắn, đầy mặt khinh thường, trực tiếp liền hướng về phía trước dựng lên ngón giữa tỏ vẻ khinh bỉ.
Triệu Vũ nhất thời giận dữ, Tần Thiên không những mắng hắn, lại còn làm động tác hỏi thăm mẹ hắn, trong nháy mắt, một cổ năng lượng cường đại trong hơi thở bắt đầu từ trên người hắn bộc phát ra, cực kì khủng bố, đám người bên cạnh cảm nhận được cổ hơi thở kinh khủng này nhất thời liên tục lùi về sau, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ Tần Thiên lại dám mắng Triệu Vũ, quả thực là tự tìm đường chết.
Tống Thiến cảm nhận được trên người Triệu Vũ bộc phát ra cổ năng lượng to lớn, cũng không khỏi sợ hãi một trận, giống như thứ gì áp ở trên người, giống như nằm mơ thấy ma đè mình vậy, quả thật rất đáng sợ.
Tần Thiên lại phi thường bình tĩnh, nhẹ nhàng vung tay lên, uy áp trên người Tống Thiến chợt biến mất, uy áp Triệu Vũ oanh kích tới được cũng ở trước mặt hắn không còn sót lại chút gì, nhất thời để cho Triệu Vũ cả kinh trong lòng, người bình thường chịu uy áp của mình tất nhiên sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ, Tần Thiên lại không bị ảnh hưởng chút nào, hơn nữa còn giúp Tống Thiến trừ uy áp, Tần Thiên này chẳng lẽ cũng là Tu Luyện Giả sao, có thực lực gì.
Triệu Vũ dò xét tu vi Tần Thiên một chút, lại phát hiện Tần Thiên bất quá là cảnh giới một sao cấp hai mà thôi, cực kỳ nhỏ yếu, bất quá coi như là Tu Luyện Giả rồi, có thể chống cự uy áp của mình coi là bình thường, nhưng nhất định là đem hết toàn lực chống cự, mặc dù mặt ngoài rất bình tĩnh, chỉ cần mình gia tăng uy áp, Tần Thiên tất nhiên chịu không được.
- Hừ! Tiểu tử, tao nói làm sao lớn lối thì ra là cũng là Tu Luyện Giả, bất quá thực lực của mày quá yếu rồi, xa xa không là đối thủ của tao, hay là buông tha chống cự, cố gắng chống đối với mày không có gì hay.
Triệu Vũ nhìn Tần Thiên ngạo nghễ mà nói.
- Thật sao? Ông lợi hại như vậy, vậy thì đánh tôi thử một chút, đừng chỉ nói nhảm, người xem cũng không nhịn được, nếu không có thực lực mà nói... vậy thì quỳ trên mặt đất kêu cha, tôi sẽ bỏ qua, bằng không tự mình đánh tới, đừng nói nhảm.
Tần Thiên nhìn Triệu Vũ, rất không nhịn được, giọng nói so sánh với Triệu Vũ thì còn muốn lớn lối.
- Hừ! Lại dám càn rỡ như thế, tiểu tử, chớ đừng tưởng rằng tu luyện một chút liền vô địch thiên hạ rồi, hôm nay tao để cho mày biết, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chịu chết đi!