hừm, còn không phải bị nàng chinh phục!
Sư huynh muội chuẩn bị rời khỏi Đông Thiên Môn, phía sau lại truyền đến một tiếng la lên, lại là Kim Bằng Điểu giương cánh mà tới
- Lão sư!
Lý Trường Thọ dừng lại đám mây, ra hiệu Linh Nga sắp treo ở cánh tay mình ngoan ngoãn đứng vững, quay người chờ Kim Bằng bay đến
- Sao? Ngươi không lãnh binh ở bên trong ba ngàn thế giới, vì sao lại đột nhiên trở về rồi?
- Lão sư
Kim Bằng ôm quyền nói:
- Ngọc Đế bệ hạ vừa mới hạ chỉ gọi đệ tử trở về, nói là lão sư gần đây tâm tình không tốt, để đệ tử làm bạn bên người lão sư nhiều hơn
Lý Trường Thọ cười khẽ, vái chào một cái đối với phương hướng Lăng Tiêu bảo điện, cười nói:
- Làm bệ hạ phí tâm, vậy cũng tốt, có ngươi đi đến Địa Phủ sẽ càng mau hơn một chút
Kim Bằng lại nói:
- Lão sư, Ngọc Đế bệ hạ mấy tháng trước liền mệnh ngự mã giám chuẩn bị tốt xa liễn nghi trượng, nói là đợi ngài đi ra ngoài dùng...
Lời nói vừa dứt, ở chân trời ngựa hí rền vang, một dải hào quang 'chậm chạp' bay về hướng nơi đây
Lý Trường Thọ có chút co quắp khóe miệng, nhưng cũng không cự tuyệt mỹ ý của Ngọc Đế bệ hạ, đợi xa liễn tới, liền dẫn Linh Nga ngồi ở trên "xe mui trần'
ở phía trước xa liễn có tám đầu giao long kim quang dị chủng kéo, bên cạnh có ba trăm tinh nhuệ Thiên Binh hộ vệ, càng có sáu ngàn Thiên Binh chờ ở bên ngoài Đông Thiên Môn, hộ vệ nghi trận của Thái Bạch Tinh Quân
tiếng trống, tiếng kèn
thiên uy, quân uy
một số lớn nhân mã trùng trùng điệp điệp tiến đến U Minh Giới, hấp dẫn đạo đạo ánh mắt trong ngoài Thiên Đình, Đông Hải Đông Châu
tâm cảnh của Lý Trường Thọ, ngược lại bởi vậy mà thoải mái một chút, không còn phiền muộn như trước đó
ba ngày sau, nghi trượng Thiên Đình cuối cùng cũng chạy tới Địa Phủ u minh
bên trong Phong Đô Thành giăng đèn kết hoa, oan hồn lệ quỷ ở các nơi đều bị lâm thời bắt giữ hoặc là xua đuổi, khiến cho đệ nhất đại thành âm phủ... rất sáng sủa
Nhị Nguyên Soái Ngưu Đầu Mã Diện đã sớm ra hùng quan nghênh đón, hành lễ bên ngoài xa liễn, liền đứng trái phải bảo vệ
các cao thủ Vu tộc Địa Phủ, xếp hàng trên đường nghênh đón
mười vị Diêm Quân cũng đã đến trước cổng thành, vào sau khi Lý Trường Thọ xuống xa liễn, đi về phía trước với một tràng cười 'ha ha ha ha', hỏi han ân cần, hàn huyên một hồi
đây cũng là 'hệ sinh thái' của Thiên Đình bây giờ
Lý Trường Thọ mệnh Kim Bằng cùng với binh mã Thiên Đình chờ ở ngoài thành, đừng có quấy rầy quỷ hồn trong thành, lại để cho Linh Nga hành lễ đối với mười vị Diêm Quân, xưng hô một tiếng tiền bối
chúng Diêm Quân phán án thẩm quỷ đều là người trong nghề, đánh nhau mắng chửi người cũng là không yếu, bắt yêu săn ma càng là nghề cũ, nhưng tán dương mỹ mạo của tiên tử, lật qua lật lại chính là vài câu kia:
- Ai nha, Linh Nga tiên tử nhiều năm không gặp, lại đẹp lên!
- Thật đẹp!
- Ông trời tác hợp cho, ông trời tác hợp cho
- Sớm sinh quý tử, ha ha ha ha!
Khuôn mặt Linh Nga tràn đầy đỏ bừng, tránh sau lưng Lý Trường Thọ không dám thò đầu ra; Lý Trường Thọ mỉm cười đáp ứng vài tiếng
da mặt của hắn, tự nhiên là không thể nào bị loại trêu chọc cấp thấp này nói đỏ
vào tới Phong Đô Thành, đi đến Lục Đạo Luân Hồi Bàn
Thái Bạch Tinh Quân đồng hành với Diêm Quân thập điện, thị sát vệ sinh quảng trường Phong Đô Thành, hỏi han vấn đề hiệu suất xử lý oan hồn, chỉ ra mười tám tầng địa ngục nhất định phải luôn chuẩn bị sự tình phong cấm, phòng ngừa có quỷ tà chạy tới thế gian làm loạn
đợi Lý Trường Thọ cùng với Linh Nga tiến vào Luân Hồi Bàn, mười vị Diêm Quân bèn nhìn nhau cười, chỉ có Tần Nghiễm Vương cùng với Sở Giang Vương chờ đợi ở đây, còn lại tám vị chạy về các nơi Diêm Điện làm việc
nhưng mà, tám vị Diêm Quân chân trước vừa đi, Tần Nghiễm Vương nhướng mày, tâm thần tựa như có cảm giác
y quay người từ Luân Hồi tiên đảo, hai mắt phun ra ô mang, nhìn về phía hướng cửa thành Phong Đô Thành, lập tức lấy làm kinh hãi
ở nơi đó có một vị tướng lĩnh Thiên Đình thân mang chiến giáp chậm rãi ung dung đi tới, đánh giá trái phải kiến trúc thấp bé Phong Đô Thành, bên miệng mang theo nụ cười thản nhiên
- Ngọc, Ngọc Đế bệ hạ?
Tần Nghiễm Vương nghẹn ngào hô một câu
Sở Giang Vương đang chống nạnh móc lỗ tai bên cạnh cười nói:
- Đại ca ngươi nói cái gì thế? Cái gì Ngọc Đế chứ? Ngọc Đế là thứ đồ chơi gì?
- Hỗn trướng!
Bốp! Phốc! Xịt ——
Tần Nghiễm Vương đưa tay đánh Sở Giang Vương một bàn tay, vừa vặn đánh vào khuỷu tay Sở Giang Vương đang móc tai, ngón tay kia lập tức đâm vào tai, một dòng máu đen Vu tộc phun ra
Tần Nghiễm Vương hạ giọng mắng một câu:
- Đó là hóa thân của Ngọc Đế bệ hạ!
Sở Giang Vương nháy mắt mấy cái, cầm một cái khăn tay lau lỗ tai, trừng mắt nhìn thanh niên tướng lĩnh trên đường phố Phong Đô Thành kia, nấc lên một tiếng