tổn thương?
Chỉ là tai, cũng không phải chỗ yếu hại gì
- Nhanh! Ta đi mời Ngọc Đế bệ hạ tới Diêm La Điện, ngươi nhanh gọi các huynh đệ tập hợp lại, gọi toàn bộ phán quan quỷ tướng tới!
Tần Nghiễm Vương sốt ruột hạ lệnh, Sở Giang Vương đáp ứng một tiếng quay đầu chạy
không bao lâu, Phong Đô Thành liền xuất hiện một chút rối loạn, khắp nơi tràn ngập không khí khẩn trương
cùng lúc đó, ở bên trong Lục Đạo Luân Hồi Bàn
...
Biết lần này ra ngoài là tới Địa Phủ, Linh Nga lập tức hiểu ra dụng ý sư huynh yêu cầu nàng váy áo mộc mạc
bái tế sư phụ
cho nên, khi nàng đi theo sư huynh tiến vào bên trong tiểu thế giới Luân Hồi Bàn, bay đến phía trước bảo trì trong góc, không cần sư huynh chào hỏi, Linh Nga đã lấy ra bộ bái tế năm kiện
trái cây rượu thịt, lư hương cắm nến, chậu đồng hoá vàng mã, một vài tiểu tiên tử bằng giấy và một chiếc khăn tay
Lý Trường Thọ còn chưa kịp mở miệng, Linh Nga đã ấp ủ tốt cảm xúc, dùng khăn tay lau khóe mắt, thê lương nói:
- Sư phụ, ngươi chết thật là thảm——
Lý Trường Thọ: "..."
- Khục!
Bên trong bảo trì truyền đến một tiếng ho khan
Linh Nga sững sờ, trong nháy mắt, chỉ thấy hư ảnh một vị lão đạo chậm rãi 'dài' ra từ bên trong bảo trì, đứng đối diện nàng lộ ra nụ cười hiền lành
- Ài, ngươi khóc như vậy, vi sư thật xấu hổ
- Sư phụ!
Linh Nga reo hò một tiếng, đứng dậy liền muốn nhảy tới, nhưng lại phát giác ra bên trong bảo trì còn có tàn hồn khác đang tu bổ, vội vàng dừng thân hình, nước mắt chảy ra từ trong mắt
- Ngài vẫn còn sống
- Làm sao?
Tề Nguyên lão đạo ra vẻ tức giận:
- Vi sư sống làm chậm trễ ngươi cùng với sư huynh ngươi rồi?
- Không phải không phải, ai nha... đệ tử là vui vẻ
Linh Nga cúi đầu vái chào một cái, cười nói:
- Đệ tử bái kiến sư phụ!
Lý Trường Thọ cũng ở một bên vái chào một cái thật sâu, cười nói:
- Đệ tử bái kiến sư phụ
- Ài, tốt, tốt
Tề Nguyên lão đạo đưa tay hư đỡ, hồn phách bay ra từ bên trong bảo trì; quanh người tung bay đạo đạo tiên quang, trong đó xen lẫn không ít công đức
lão nói:
- Tàn hồn vi sư có thể đoàn tụ, hoàn toàn nhờ sư huynh ngươi khẩn cầu Thánh Nhân, nói thật, vi sư hổ thẹn, hổ thẹn , không truyền thụ cho các ngươi bao nhiêu bản lãnh, ngược lại là làm cho Trường Thọ hao hết tâm tư, lại là hộ mệnh, lại là tụ hồn
Lý Trường Thọ thấp giọng nói:
- Nếu không phải sư phụ cho đệ tử nền tảng đầu tiên, đệ tử chẳng qua là một phàm nhân mà thôi, lúc này đã là một đống xương cốt, chôn ở nơi hoang dã
Linh Nga tiến về phía trước định nắm lấy cánh tay của sư phụ, lại phát hiện ra chính mình bị tiên quang quanh người sư phụ ngăn cách
Lý Trường Thọ thấy thế, sắc mặt hơi có chút ảm đạm, lại chấn tác tinh thần, nghĩ cách làm cho sư phụ cười nhiều một chút trước khi đi chuyển thế đầu thai
Tề Nguyên cười nói:
- Trước đây Đại Đức Hậu Thổ nương nương đã nói qua với vi sư, sau khi ngươi tới, vi sư liền đi đầu thai chuyển thế. Trường Thọ, Linh Nga, bồi vi sư đi các nơi một chút, vi sư có nhiều chuyện muốn nói đối với các ngươi, cũng không biết nói từ chỗ nào
Lý Trường Thọ thấp giọng đáp ứng, đi theo phía sau Tề Nguyên lão đạo tiến về phía trước
Linh Nga nhếch miệng nhỏ, cúi đầu xoa xoa nước mắt, lại mang theo vài phần ý cười
- Hì hì! Sư phụ ngươi đoán xem, Nhị đệ tử của ngươi hiện tại là đạo hạnh gì
Tề Nguyên lão đạo cười nói:
- Đây còn có thể là đạo hạnh gì? Luôn không có khả năng ở trong năm tháng ngắn như vậy liền tu thành Kim Tiên chứ?
- Nhìn này!
Linh Nga chống nạnh lộ ra đạo vận tự thân, đắc ý cười khẽ một hồi
Tề Nguyên lão đạo không khỏi lộ ra ý cười hòa ái
đạo cảnh của nhị đệ tử quá cao, lão... không cảm ngộ ra cụ thể
Tề Nguyên lão đạo cười nói:
- Vi sư không biết có tài đức gì, đời này chẳng làm nên trò trống gì, lại thu được đồ đệ khó lường. Trường Thọ, Hậu Thổ nương nương trước đây nói qua, ngươi bây giờ đã là chính thần nhị giai Thiên Đình, Thái Bạch Tinh Quân, danh sách Thiên Đạo bài vị trước mười... những cái này vi sư kỳ thật không hiểu nhiều, nhưng biết ngươi bản lĩnh lớn, bản lãnh cao, cũng là có chút đắc ý, chỉ là Trường Thọ, có một việc ngươi phải nhớ kỹ
- Sư phụ ngài cứ nói
Lý Trường Thọ cúi đầu nghe răn
Tề Nguyên lão đạo lộ vẻ mặt nghiêm mặt, chậm rãi nói:
- Vi sư biết, tính tình của ngươi cũng không nhát gan, chỉ là sợ chết, đây là sinh linh thường tình, chỉ chẳng qua ngươi mỗi ngày treo nó ở ngoài miệng, vi sư chỉ là một vị trọc tiên nho nhỏ bên trong thiên địa, không có tầm mắt gì, cũng không có kiến thức gì, nhưng ngươi vẫn luôn là vi sư bồi dưỡng lớn lên, vi sư đối với ngươi còn có một phần trách nhiệm làm sư phụ, những lời này là nhất định phải nói