Sự Trỗi Dậy Của Ba Tai Họa

Chương 232

Ầm—!

Tôi bật dậy ngay khi tiếng nổ rung trời vang lên.
“Chuyện gì vậy…?”
Tròng mắt tôi đảo nhanh về phía phát ra âm thanh.
“Viện binh sao?”

Hy vọng lóe lên trong đầu, tim tôi đập gấp. Nhưng Owl-Mighty lập tức tạt thẳng một gáo nước lạnh lên niềm hy vọng ấy.
“Khó lắm.”

Tôi quay sang nhìn nó.
“Tại sao?”

“…Nếu đúng là viện binh, họ sẽ không xuất hiện ầm ĩ thế này. Và với tầm quan trọng của các ngươi đối với Đế quốc, người được cử đến chắc chắn phải là phu nhân kia.”

“Phu nhân nào?”
Tôi nhíu mày, nhưng thấy Owl-Mighty không định nói thêm, tôi đành im lặng.

‘Nó đang nhắc đến ai vậy? Sao mình lại thấy có gì đó… bất thường khi nghe nó nói thế?’

Nó trông như sợ… nhưng không hoàn toàn là sợ.
Khó mà diễn tả được.

“Xét theo sức mạnh của đòn vừa rồi, khả năng cao đó là do một trong những bạn học của ngươi gây ra.”

“Bạn học?”
Tôi sửng sốt.

Dù không thân với ai, nhưng sức công phá đó—chắc chắn phải mạnh hơn những gì tôi tưởng. Đồng thời… hình như điều này nằm ngoài dự tính của Owl-Mighty.

Tôi nhìn nó, hỏi:
“Giờ chúng ta phải làm gì?”

“…Đẩy nhanh kế hoạch.”

Owl-Mighty khẽ đập cánh, bay lên vai tôi. Pebble thì đã đi tới trước, đứng đối diện với cánh cửa.

Tôi nhìn nó vài giây, rồi chuyển ánh mắt sang cánh cửa.
“Giờ thì sao?”

“Đặt tay lên cửa.”

“…?”

Không hiểu nhưng tôi vẫn làm theo. Lòng bàn tay chạm vào bề mặt lạnh ngắt.

“Tập trung nhìn cánh cửa bằng kỹ năng ta dạy. Hãy hình dung cửa đầy những vết nứt.”

“À…”
Tôi thở nhẹ một hơi, nhắm mắt lại.

‘Nứt… Nứt… Nứt…’

Tôi tưởng tượng những đường nứt lan khắp mặt cửa. Đằng trước, đằng sau, mọi nơi đều xuất hiện rạn nứt như mạng nhện.

Vài giây sau, khi hình ảnh trong đầu đã hoàn chỉnh, tôi thả tay ra và lùi một bước.

“Không tệ.”

Owl-Mighty nhận xét khi thấy cánh cửa giờ chi chít vết rạn—chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.

“Chuẩn bị đi. Nó sắp mở rồi.”

Tôi gật đầu, cúi thấp mắt nhìn xuống cánh tay mình.

Hình xăm cỏ bốn lá kỳ lạ hiện rõ—thô, xấu, đơn giản tới mức khó chịu.

…Tôi vốn không thích xăm mình. Nhìn nó thôi cũng đủ khiến tôi bực.
‘Phí thật. May mà đây không phải cơ thể thật của mình.’

“Chuẩn bị.”

Ầm ầm—!

Tôi giật mình. Cánh cửa rung mạnh, rồi hé mở. Tim tôi thót lại.

Những sợi chỉ từ cánh tay tôi tuôn ra, trườn qua khe cửa như thể có ý chí riêng.

“Haa… Haa…”
Tôi dồn hết tập trung. Nhịp thở trở nên gấp, mồ hôi nhỏ xuống gò má.

Các sợi chỉ dần tiến tới, quấn quanh chân người đang đứng bên kia.

“Bây giờ!”

Tôi siết chặt tay.

Rắc! Rắc…!

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi tưởng đã thành công, tất cả đứt phựt—như bị ai đó búng vỡ.

“Cái gì—?!”

Cánh cửa mở rộng.

Bóng người bên kia cúi xuống, ló đầu vào.
Đôi mắt trống rỗng, vô hồn.
Từ dưới, bàn tay xương xẩu thò ra, chộp thẳng về phía tôi.

Tôi hoảng loạn, điều khiển sợi chỉ lần nữa—nhưng vô dụng.
Một cú quét tay—tất cả bị cắt đứt gọn ghẽ.

“…!”

“Thảm hại.”

Pebble bước lên.
Cái chân nhỏ của nó gõ nhẹ xuống sàn.

ẦM!

Tên lính gác mất thăng bằng, ngã cắm mặt. Pebble nhảy tới, đặt chân lên đầu hắn rồi—

Phụt!

Cả cái đầu nổ tung.

“…Á…”

Tôi đứng chết lặng.
Mảnh thịt, máu, xương sọ văng tung tóe.

Thứ gì đó trong ngực trào lên, chạy thẳng lên cổ họng.

“Ực—!”

Tôi bịt miệng, cố hết sức không nôn.
Nhưng khó.
Khó kinh khủng.

“Vượt qua đi.”

Pebble quay đầu lại, đôi mắt lạnh như thép.

“…Nếu ngươi quyết đoán hơn, đã không thành ra thế này. Ngươi nhắm vào chân. Nghĩ gì vậy? Rõ ràng là không dám giết.”

“…”
Tôi không phản bác được.

Nó đúng.
Tôi thất bại vì không nhắm vào điểm chí mạng.
Tôi chỉ muốn vô hiệu hóa hắn.

Nhưng…

“Làm sao các người bảo tôi giết người khi tôi chưa từng giết ai?”

Không phải vì tôi theo chủ nghĩa hòa bình.
Nếu cần, tôi sẽ giết.
Nhưng tôi biết giới hạn tâm lý của mình.
Nếu giết người ngay lúc này, đầu óc tôi sẽ rối loạn, không thể tập trung trong vài giờ liền.

Chưa kể…

Nhìn đống máu thịt trước mặt, dạ dày tôi co thắt.
Đây là thứ tôi phải học cách đối mặt.

“Ực…”

Tôi ép mình nhìn thẳng vào thi thể.
Tự buộc bản thân ghi nhớ cảnh này.

‘Phải quen với chuyện này… muốn sống thì phải quen…’

Tôi thở dài, ngẩng lên nhìn Owl-Mighty.
Ánh mắt nó lạnh đến mức khiến sống lưng tôi tê buốt.

Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu một điều rõ ràng:
‘Nếu mình không thay đổi… nó sẽ giết mình.’

“À…”

Tôi nghiến răng.

Nhìn thi thể lần nữa, tôi siết chặt nắm tay và bước tới.
‘…Không cần ai nhắc đâu.’

“Ưác…! Ực!”

Rắc!

Cổ tên lính gãy gọn trong tay Leon.
Cậu ném xác sang bên rồi đặt tay lên bức tường cạnh cửa, truyền mana vào.

Không cần mật mã.
Chỉ cần một luồng mana từ bên ngoài.

Ầm ầm—!

Cánh cửa bật mở ngay tức thì.

“…Tôi vẫn không hiểu cậu làm kiểu gì.”

Đằng sau Leon là Aoife, Kiera và vài người từ Haven.

Ngay khi thoát ra, việc đầu tiên Leon làm là chạy đi cứu họ.
Không biết ai ở phòng nào nên cậu cứ mở tất cả cửa mình thấy.

“Có chuyện gì vậy?! Anh là ai—?!”

Một cô gái tóc tím xuất hiện khi cánh cửa mở. Cô ấy hoảng hốt nhìn mọi người.

Leon thở phào, bước lại gần.

“Đợi đã! Không—!”

Cô ấy vùng vẫy, nhưng mana bị phong bế, nên yếu ớt vô cùng. Leon khống chế cô, đặt tay lên lưng—

Phụt—

Một con rết chui ra, máu b*n r* theo.

Aoife cau mày.
‘Rết áp chế mana…’

Loại rết hiếm dùng để phong bế mana người.
Không phổ biến vì rất khó tìm.

‘Hắn lấy đâu ra nhiều như vậy?’

Một giáo phái nhỏ bé… làm sao có nguồn lực lớn đến mức này?
Cô không hiểu nổi.

“Leon?”

Evelyn nhìn cậu. Đôi mắt cô ấy đã trong trẻo lại—không còn đục ngầu như trước.
Đã thoát khống chế.

Aoife mím môi.
Leon… đã cứu cô, và cứu mọi người.

Cậu mạnh hơn hẳn so với trước.
Cậu thậm chí kháng được vòng chú Hư Vô.

Rõ ràng Leon che giấu điều gì đó.
Nhưng Aoife không hỏi.
Cậu đã cứu cô—thế là đủ.

“Tiếp theo làm gì?”

Kiera hỏi.
Mối quan hệ giữa cô và Aoife vẫn gượng gạo, nhưng lúc này chẳng ai rảnh mà giận dỗi.

“Giải cứu những người còn lại.”
Leon đáp khi đỡ Evelyn đứng vững.

Cậu nhìn quanh, giọng trầm xuống:
“Đến giờ này Tổng giám mục chắc chắn biết chúng ta đã trốn. Không còn nhiều thời gian. Ông ta không mạnh. Những kẻ mạnh là những người ông ta điều khiển. Nếu chạy ngay bây giờ, chúng ta không có cơ hội thoát. Cần thêm người.”

Aoife gật đầu.
Hợp lý.

“…Cứu luôn cả đám người từ Đế quốc khác à?”
Kiera hỏi.

Mọi người im lặng.
Rồi—

“Đương nhiên.” – Leon
“Ừ.” – Aoife

Câu trả lời cùng lúc.

“Không chỉ vì họ mạnh,” Aoife nói tiếp. “Mà vì đây là cơ hội để họ nợ chúng ta một ân tình. Nếu cứu được, nên cứu.”

“…Cũng phải.”
Kiera gãi đầu.

Leon nhìn quanh, rồi nhìn Aoife.
“Chia nhóm.”

“…Được.”
Aoife đồng ý không chút do dự.

Càng nhanh càng tốt.
Nếu cứ đi cùng nhau mãi, sẽ không đủ người để đối đầu đám giáo đồ.

“Chúng ta có mười người. Cô dẫn năm, tôi dẫn năm. Khi tìm thêm được năm người nữa thì chia tiếp. Tập hợp tại nhà thờ. Lối ra ở đó.”

“…Hiểu rồi.”

Aoife quay lại, nhìn nhóm của mình.
Ánh mắt nhẹ chùng xuống khi thấy Kiera, nhưng cô lập tức gạt cảm xúc sang bên.

“Đi thôi.”

Bình Luận (0)
Comment