Kiera ôm mặt, bực bội.
“…Đồ xấu tính. Tôi chỉ xem xem cậu tỉnh hẳn chưa thôi. Mặt cậu nhìn vẫn ngơ ngác lắm.”
“Giờ thì cô biết rồi đấy.”
Aoife đứng dậy, phủi bụi trên quần áo. Ánh mắt đảo quanh.
“Chúng ta đang ở đâu?”
“Một phòng giam. Tôi cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra. Tự nhiên cậu nổi điên, thế là tôi… đốt cậu thành than.”
“Ồ.”
Ờ, đúng là có chuyện đó thật…
Tay Aoife giật giật.
Có lẽ vừa rồi mình tát hơi nhẹ.
“Gì? Đừng nhìn tôi như vậy. Dù sao cậu cũng sống lại rồi. Tôi còn cõng cậu về đây nữa đấy.”
“…Những người khác đâu?”
“Họ đang ở ngoài giúp mọi người.”
Kiera gãi má.
“Tôi ở lại trông cậu.”
Aoife im lặng.
Rồi chỉ gãi đầu, bước đến cửa.
Trước khi đi, cô lí nhí:
“…Cảm ơn.”
Kiera hơi khựng lại rồi bật cười nhẹ.
“Không có gì. Mặc dù tôi đã tát và thiêu cậu.”
Aoife suýt vấp chân.
‘Cũng đúng thật…’
Mọi cảm xúc biết ơn tan biến sạch sẽ. Cô bước ra ngoài.
“Này, đợi đã!”
Kiera chạy theo và ngay lập tức đâm vào lưng Aoife.
“Cô làm—”
Câu nói dở dang khi cả hai nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
“Á…”
Xác người vương vãi khắp nơi. Tay chân rời rạc. Hơn chục gương mặt quen thuộc đang đứng phía đối diện, đôi mắt đen sì nhìn chằm chằm hai người.
Điều ghê rợn nhất?
Tất cả đều bị bẻ gãy cổ.