Sự Trỗi Dậy Của Ba Tai Họa

Chương 257

“Không ổn rồi…”

Tommy nhìn chằm chằm vào kịch bản trước mặt. Tờ giấy đã bị vò nhàu, vài đoạn còn lem mực.
Đó là tác phẩm mà anh ta đã dành cả đời để viết.
Kiệt tác mà anh ta hằng mong đợi được nhìn thấy trên sân khấu. Anh ta muốn nhờ Olga xem qua, nhưng chỉ mới liếc một lần, cô đã lập tức đuổi anh ta ra ngoài.

Anh ta thử tiếp. Vẫn bị từ chối. Và thế là, chẳng có diễn viên nào dám hợp tác với anh ta cả.

Danh tiếng của Olga giờ quá lớn trong ngành. Mọi hành động của cô đều được chú ý.
Nếu cô không thích một kịch bản nào, đa số diễn viên sẽ tránh xa để khỏi đắc tội với biên kịch tài năng nhất Đế quốc hiện tại.
Ai mà không muốn được diễn dưới trướng cô ấy chứ?
Chỉ cần góp mặt trong vở kịch của cô, sự nghiệp trong ngành nghệ thuật khắc nghiệt này gần như được đảm bảo.
…Đó chính là thực tế đầy phũ phàng.

“Haa…”

Tommy thở dài.
Anh ta không biết mình đã gây ra chuyện gì khiến Olga khó chịu. Nhưng việc không thể mời nổi bất kỳ diễn viên nào đang đẩy anh ta vào ngõ cụt.

‘Chẳng lẽ vì vở kịch của mình sẽ diễn cùng thời điểm?’

Tại lễ khai mạc Hội nghị Tứ Đế Quốc, sẽ có ba vở kịch được trình diễn:
Một vở chủ đạo của Olga, và hai vở còn lại được chọn ngẫu nhiên—nhưng phải vượt qua vòng tuyển chọn khắt khe.
Kịch bản của Tommy đã vượt qua vòng sàng lọc, được công nhận có chất lượng.
Ban giám khảo của Hội Nhà hát còn đánh giá nó đủ tầm để trình diễn tại Hội nghị.

Ngày nhận tin đó, Tommy đã vui đến nghẹn lời. Nhưng rồi—

“Không ai muốn làm việc với mình…”

Anh ta ngẩng nhìn. Hội Nhà hát đầy rẫy những diễn viên tài năng từ khắp Đế quốc.
Bình thường, được diễn trong vở kịch được chọn cho Hội nghị là một vinh dự.
Nhưng vì anh ta vô danh, cộng thêm Olga lạnh nhạt, anh ta gần như bị cả ngành tẩy chay.

“Giờ phải làm sao đây…?”

Cúi gằm mặt, Tommy rảo bước trong hành lang với tâm trạng u uất.
Không rõ từ lúc nào, anh ta đã đi đến khu phòng luyện diễn. Định quay lại, nhưng bất chợt ánh mắt dừng lại trên một mái tóc đỏ rực đang vội vã bước đi.

“Không phải là…?”

Anh ta nhận ra ngay.
Đó là công chúa Đế quốc—người từng tham gia vở kịch của Olga.
Là một fan cuồng của Olga, từng phân tích vô số vở diễn của cô, Tommy thấy cô công chúa này là một diễn viên khá tài năng.

Anh ta biết con đường của cô, biết sự nỗ lực vất vả cô từng trải qua.
Có thể cô ấy còn thiếu kinh nghiệm, nhưng tài năng thì không thể phủ nhận.

‘Không biết cô ấy có chịu nhận vai không nhỉ?’

Một suy nghĩ liều lĩnh chợt lóe lên.

Anh ta đang tuyệt vọng. Khi không còn diễn viên nào trong ngành chịu diễn, anh ta đành nghĩ đến việc tìm người ngoài.
Có lẽ… cô ấy đủ tiềm năng để không làm anh ta mất mặt tại Hội nghị.
Ít nhất, anh ta hy vọng vậy.

‘Thử cũng chẳng mất gì.’

Quyết tâm, Tommy bước nhanh theo sau cô.

“Này, đợi chút đã!”

Anh ta gọi, nhưng dường như cô không nghe. Cô dừng trước một cánh cửa, khẽ mở ra—rồi sững lại.
Tommy ngạc nhiên, liền bước chậm lại.

Và rồi anh ta nghe thấy—

“Nền tảng của mọi kiệt tác luôn là một khởi đầu vững chắc…”

Giọng nói khiến tóc gáy anh ta dựng đứng. Tim đập thình thịch, hơi thở gấp lại.
Chỉ bằng giọng nói thôi mà toàn thân anh ta tê cứng, như bị đóng băng tại chỗ.

‘Cái gì vậy…?’

“Tất cả nghệ sĩ đều khao khát tạo ra kiệt tác của riêng mình. Tôi cũng không ngoại lệ.”

Không chỉ gây sợ hãi, giọng nói ấy còn mang theo một sức hút kỳ lạ—vừa muốn đẩy anh ta ra xa, vừa kéo anh ta lại gần.

Tê liệt.
Đó là từ duy nhất anh ta có thể nghĩ đến.

Run rẩy lấy lại bình tĩnh, Tommy bước tới, hé cửa nhìn vào.

Khoảnh khắc ánh mắt anh ta chạm vào đôi mắt màu hạt dẻ sâu thẳm kia—
Hơi thở anh ta như bị giật lại.
Thời gian mờ dần. Khi tỉnh táo trở lại, phần diễn đã kết thúc. Anh ta chẳng nhớ nổi những gì vừa xảy ra.

‘Là cậu ấy…’

Tommy lập tức nhận ra chàng trai trẻ.
Người từng khiến cả khán phòng say mê khi diễn cùng Olga, giúp cô giành giải thưởng lớn.
Anh ta từng thắc mắc vì sao cậu bị thay thế—nhưng khi người mới xuất hiện, Tommy thừa nhận Julien trước đây còn thiếu vài phần.

…Ít nhất, đó là điều anh ta từng nghĩ.

Giờ đây, nổi da gà phủ khắp tay anh ta.

Cốc cốc.

Không kìm được, Tommy gõ cửa.
Hai người bên trong quay lại nhìn.

“Xin lỗi.”

“Vâng, ngài cần gì…?”

Aoife nhíu mày nhìn anh ta. Tommy nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí cúi đầu thật sâu.

“Tôi muốn mời hai người tham gia vở kịch của tôi!”

“…”

“…”

Không khí lập tức lặng ngắt.
Tommy cúi đầu suốt, tự hỏi họ đang phản ứng thế nào—giận à? Ngạc nhiên? Hay khó hiểu?

“Ơ…?”

Một giọng kêu nhẹ. Tommy ngẩng lên—và thấy Aoife tròn mắt, chỉ vào chính mình.

“Ngài muốn tôi… diễn? Tôi á?”

“Vâng…”

Tommy chớp mắt.
Sao cô ấy lại bất ngờ đến vậy? Cô không phải diễn viên giỏi nhất, nhưng chắc chắn là rất khá.

“…Tôi muốn mời cô tham gia vở kịch.”

Anh ta gật đầu.
Khuôn mặt Aoife giãn ra; sự kinh ngạc biến thành xúc động.
Tommy thực sự đang công nhận tài năng của cô.

“Tôi biết chuyện này hơi đột ngột, và thời gian chuẩn bị cũng không nhiều nhưng—”

“Tôi đồng ý.”

Tommy ngẩng phắt lên.
Chỉ trong vài giây—Aoife đã quyết định.

“Tôi sẽ tham gia vở kịch.”

“Ờ…”

Tommy gãi đầu.
Mọi chuyện… dễ đến mức đáng ngạc nhiên.

Anh ta quay sang Julien.

“Còn ngài thì sao?”

Dù muốn mời Aoife, nhưng thật lòng mà nói, người anh ta thực sự nhắm đến là Julien.
Có cậu ấy, vở kịch có thể đạt đến một tầm cao khác.

Tommy nín thở khi Julien nhìn lại, im lặng.

‘Cậu ấy bận? Nhưng chắc vẫn có chút thời gian rảnh. Mình đâu cần nhiều… chỉ cần cậu ấy chịu thử—’

Hàng loạt suy nghĩ xoay vòng.

Rồi Julien mở miệng:

“Thù lao thế nào?”

“Ơ?”

Ngoài tất cả những câu hỏi có thể xuất hiện… Tommy không ngờ lại là câu này.

Anh ta gượng gạo đáp:

“Cái đó… tùy thành tích của chúng ta. Nếu vở kịch được đánh giá hay nhất thì tiền bán vé sẽ cao hơn. Nên…”

Tóm lại—thu nhập phụ thuộc vào kết quả. Và kịch của Olga gần như chắc chắn sẽ chiếm phần nhiều.

“Hmm…”

Julien nheo mắt suy nghĩ.
Tommy cảm thấy áp lực đến nghẹt thở—tưởng chừng Julien sắp từ chối—

“Được.”

Cậu nhìn sang Aoife.

“Tôi tham gia.”

Mắt Aoife sáng rực, đầy phấn khích.

“Kịch bản đâu? Nội dung thế nào? Tôi đóng vai gì?”

Cô hỏi dồn dập, khiến Tommy cuống quýt đưa kịch bản cho cô.

“Đây, nội dung là như thế này, còn vai diễn thì…”

Anh ta nhìn giữa hai người—

“Tôi muốn hai người đóng vai chính.”

Khả năng kết hợp giữa họ rất tốt. Và… thật ra anh ta cũng chẳng còn ai khác.
Đặc biệt là vai nữ chính—Aoife phù hợp đến bất ngờ.

“Vai chính?!”

Aoife reo lên, ôm kịch bản như báu vật.
Nhưng khi lật đến giữa, cô đột ngột khựng lại, nhìn Julien rồi nhìn Tommy.

“Chuyện này…”

Cô chỉ tay vào kịch bản.

“Thể loại này là sao?”

Tommy nháy mắt một cái rồi ngập ngừng mỉm cười.

“À, vâng…”

Anh ta liếc nhìn Julien, như muốn xem phản ứng của cậu.

“Đó là một vở kịch lãng mạn.”

Rồi anh ta nói thêm, như muốn trấn an—

“…Nhưng có một chút biến tấu.”

Bình Luận (0)
Comment