Bóng tối và sự im lặng bao trùm tất cả.
Thứ duy nhất Kiera có thể nghe thấy là tiếng nước nhỏ giọt đều đều từ vách đá bên cạnh. Âm thanh ấy vang vọng trong hang động nhỏ hẹp, yếu ớt nhưng dai dẳng, càng khiến không gian trở nên rợn người.
Cô nằm yên, mắt mở to, nhìn chằm chằm lên trần hang tối om.
Đã vài giờ trôi qua… nhưng cô vẫn không thể chợp mắt.
Không, chính xác hơn là hoàn toàn không thể ngủ.
Cơ thể cô đã kiệt sức, quầng thâm hiện rõ dưới mắt, từng thớ thịt nặng trĩu như chì. Trong điều kiện bình thường, chừng ấy thôi cũng đủ để một người thiếp đi ngay lập tức. Thế nhưng, dù có cố thế nào, Kiera cũng không sao nhắm mắt nổi.
Giống như bị ám ảnh.
Trong đầu cô chỉ hiện lên duy nhất một thứ — bức tượng ấy.
“Haa…”
Kiera bật dậy khỏi túi ngủ, đưa tay dụi mạnh vào mắt.
“…Thật sự phiền phức.”
Rắc rối cứ nối tiếp rắc rối. Đầu tiên là dì cô, rồi đến việc mất ngủ triền miên. Nếu cứ tiếp diễn thế này, cô e rằng mình sẽ không thể vượt qua giai đoạn hai của Hội nghị.
Mà điều đó thì… vô cùng phiền toái.
“Ugh…”
Cô lại chui vào túi ngủ, cố ép bản thân ngủ thêm lần nữa. Thế nhưng, dù thêm vài giờ trôi qua, mí mắt cô vẫn không chịu khép lại.
Gãi… gãi…
Kiera đưa tay gãi nhẹ vùng cổ để xoa dịu căng thẳng. Ban đầu chỉ là vì ngứa, nhưng chẳng mấy chốc đã biến thành thói quen.
Ý thức cô dần trở nên mơ hồ.
Sột soạt—
Một tiếng động khe khẽ vang lên từ lối vào hang.
Dù vậy, Kiera chỉ liếc nhìn một cách lơ đãng, không mấy phản ứng. Cô dời ánh mắt về phía cửa hang, nơi một bóng dáng đang chậm rãi bò qua khe hẹp.
Biểu cảm cô vẫn trống rỗng khi quan sát.
“Ukh… Uhe…!”
Chỉ cần nghe giọng là biết người bước vào là một cô gái. Mặc áo khoác dày, cô ấy loay hoay bò qua khe đá chật hẹp, mãi đến khi toàn thân lọt hẳn vào trong hang.
“Haaa… Haaa…”
th* d*c nặng nề, Josephine đảo mắt nhìn quanh. Hang động tối đến mức cô gần như không thấy gì, nhưng trực giác mách bảo rằng nơi này không hề trống rỗng.
Bản đồ đã chỉ rõ điều đó.
“Có ai ở đây không?”
Josephine nghiêng đầu, cảm nhận rõ ràng sự hiện diện gần đó — nhưng lại không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Sự im lặng bất thường khiến cô thấy bất an.
Nhíu mày, cô lấy ra một quả cầu nhỏ, đưa tay hướng về phía trước để chiếu sáng không gian xung quanh.
“!”
Hơi thở của cô khựng lại ngay khoảnh khắc ánh sáng lan tỏa.
Trước mắt cô là một gương mặt quen thuộc… nhưng trống rỗng đến đáng sợ.
Kiera đứng bất động, đôi mắt vô hồn dán chặt vào Josephine. Vùng cổ cô đỏ ửng, cơ thể cứng đờ như tượng đá.
Kinh hãi, Josephine lùi lại một bước.
“Cái này là—”
Nỗi sợ chỉ tồn tại trong khoảnh khắc.
Ngay sau đó, ánh nhìn của Kiera chợt rung lên, đôi mắt lấy lại tiêu cự, biểu cảm dần trở nên bình thường.
“Ừm…?”
Cô nhìn quanh một vòng, rồi mới chú ý đến Josephine.
“Cậu làm gì ở đây vậy?”
Josephine không đáp ngay. Hình ảnh Kiera vừa rồi vẫn còn in hằn trong đầu, khiến cô phải hít thở thật đều để trấn tĩnh.
Chỉ khi Kiera nhíu mày nhìn thẳng vào cô, Josephine mới hoàn hồn.
“Cậu… cậu ổn chứ?”
“Hỏi gì kỳ vậy?”
“Không, ý tôi là…”
Josephine mím môi, nhớ lại ánh mắt vô hồn ban nãy.
“Lúc nãy cậu trông rất kỳ quặc. Tôi còn tưởng cậu bị ám hay gì đó.”
“Bị ám?”
Kiera nhìn cô với vẻ mặt rõ ràng là đang nghĩ ‘Cậu nói nghiêm túc đấy à?’ Josephine vội vã xua tay.
“Thật mà!”
“Không đâu. Tôi chỉ không ngủ được thôi. Tôi không bị ám hay gì cả.”
“…Vậy à.”
Chỉ đến lúc thấy Kiera hành động hoàn toàn bình thường, Josephine mới thật sự thở phào.
‘Có lẽ cô ấy nói đúng.’
Cô nhìn quanh hang động. Dù nhỏ, nhưng vẫn đủ chỗ để nghỉ ngơi. Quay lại nhìn Kiera, Josephine lên tiếng.
“Bên ngoài gần như sắp sáng rồi. Cậu định làm gì? Nghỉ thêm chút nữa hay…?”
“Tôi sẽ nghỉ một lát.”
Kiera đáp, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt.
Cô quay người, chui lại vào túi ngủ và nhắm mắt.
Khác hẳn trước đó, lần này cô không gặp chút khó khăn nào. Gần như ngay lập tức, Kiera chìm vào giấc ngủ.
Josephine chớp mắt chậm rãi, quan sát hơi thở đều dần của cô.
Sau khi chắc chắn Kiera đã ngủ say, cô lấy túi ngủ của mình ra, đặt cách đó vài mét rồi nhẹ nhàng chui vào, cố ép bản thân nghỉ ngơi một chút.
Chỉ để rồi—
“Hiaaakh!!”
Josephine bật dậy trong hoảng loạn, hai tay siết chặt lấy cổ mình.
Ở một nơi khác.
“Hieeek—!”
Một con diều hâu khổng lồ lao xuống từ bầu trời, mỏ nhọn lóe sáng dưới ánh nắng trắng xóa. Nó bổ nhào với tốc độ kinh hoàng, ánh mắt khóa chặt vào cô gái tóc đỏ phía dưới.
Aoife đối diện ánh nhìn ấy mà không hề tỏ ra dao động.
Ngay khi con diều hâu tiến sát, cô giơ tay lên rồi quét mạnh xuống.
Ầm!
Con diều hâu không kịp phản ứng. Đầu nó đập thẳng xuống mặt đất, lực va chạm khủng khiếp khiến đất đá văng tung tóe.
Máu b*n r* khắp nơi.
Aoife hít sâu một hơi.
“Không tệ.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau. Aoife liếc nhìn qua khóe mắt, bắt gặp một lọn tóc tím quen thuộc.
Không nói một lời, Evelyn bước tới, lấy ra một con dao nhỏ và bắt đầu lột da con diều hâu ngay trước mặt Aoife. Động tác của cô dứt khoát, chính xác và mượt mà, rõ ràng là người đã quen tay.
Ban đầu, Aoife khá ngạc nhiên. Nhưng nhìn lâu rồi, cô cũng dần quen.
“Cậu muốn ăn kiểu gì? Nướng hay nấu chậm?”
“Nướng.”
Aoife đáp, nuốt khan.
Không chỉ xử lý nguyên liệu giỏi, tay nghề nấu nướng của Evelyn cũng khiến Aoife bất ngờ. Với xuất thân của mình, cô từng ăn qua vô số món ngon, và cô biết rõ thế nào là đồ ăn chất lượng.
Lách tách… lách tách…
Evelyn búng tay, ngọn lửa lập tức bùng lên. Cô ngồi xuống, đặt thịt lên chảo mang theo và rắc thêm vài loại gia vị.
Hương thơm nhanh chóng lan tỏa trong không khí.
Aoife nuốt nước bọt, ngồi xuống đối diện, lặng lẽ nhìn ngọn lửa nhảy múa.
Giữa hai người là một sự im lặng kỳ lạ, nhưng không hề khó chịu.
Một người bận nấu ăn, người kia bận ngắm lửa.
Một khung cảnh bình yên hiếm hoi.
Cuối cùng, Aoife phá vỡ sự im lặng.
“Này.”
Evelyn không dừng tay, chỉ nhướn mày ra hiệu đang nghe.
“Có đúng là cậu quen Julien và Leon từ nhỏ không?”
Evelyn khựng lại một thoáng rồi khẽ đáp.
“Ừ.”
“Họ lúc đó thế nào?”
Thật ra, Aoife hỏi chủ yếu để giết thời gian. Hai người họ hợp tác nhờ bản đồ, lịch sự với nhau, nhưng vẫn chưa thật sự thân thiết. Cuộc trò chuyện giữa họ luôn có chút gượng gạo.
“Họ lúc ấy thế nào à…”
Evelyn mỉm cười.
“Leon thì tốt bụng. Cậu ấy thay đổi khá nhiều — bớt cứng nhắc hơn, hay cười hơn. Nhưng tận sâu bên trong, cậu ấy vẫn là con người cũ. Nếu cậu từng ở đó, cậu sẽ hiểu.”
“Ồ?”
Aoife thử tưởng tượng Leon mỉm cười… và thấy có gì đó không ổn.
Hắn giống Julien ở chỗ ít cười.
Không… có lẽ Julien còn cười nhiều hơn hắn.
“Còn Julien thì sao?”
“Julien?”
Ánh mắt Evelyn trở nên kỳ lạ, gần như trống rỗng. Cô ngẩng đầu nhìn Aoife.
“Cậu đang hỏi Julien nào?”
“Hử?”
Khi ánh lửa phản chiếu trong mắt Evelyn, cô lên tiếng lần nữa, giọng nói xa xăm.
“Cậu ấy đã thay đổi khoảng năm lần rồi. Cậu muốn hỏi về Julien nào?”
Leon đứng yên một lúc, lặng lẽ quan sát Julien. Hắn gần như không thể đọc được suy nghĩ của cậu khi Julien đứng bất động vài giây rồi bước tiếp.
Leon theo sau.
Sự im lặng nặng nề bao trùm hai người khi họ đi qua những ngọn nến lập lòe. Không gian tối đến mức khó phân biệt phương hướng.
Chẳng mấy chốc, một cánh cửa gỗ nhỏ hiện ra ở cuối hành lang. Nó trông bình thường, chẳng có gì nổi bật.
Thế nhưng—
Cả hai đều không thể tiến thêm.
Như thể có một lực vô hình đè nặng lên cơ thể, ép chặt lồng ngực Leon, khiến hắn khó thở.
Hắn quay sang Julien — và sững sờ.
Khác với hắn, Julien trông như đang xuất thần. Đôi mắt trống rỗng, ý thức dường như ở nơi nào đó rất xa.
Hoảng hốt, Leon đưa tay lay cậu.
“Này! Này—!”
“Uh!?”
Julien giật mình tỉnh lại, nhìn quanh với vẻ bối rối.
“Chuyện gì vậy?”
Leon kể lại mọi thứ.
“Cậu nói… tôi vừa xuất thần sao?”
“Ừ.”
Julien nheo mắt, trầm tư, ánh nhìn nhiều lần lướt qua cánh cửa gỗ trước mặt.
Trạng thái ấy khiến Leon bất an.
Ngay khi hắn đưa tay định chạm vào Julien—
Keng—!
Cánh cửa đột ngột bật mở.
Tim Leon như ngừng đập. Phía sau cánh cửa là một khoảng tối đặc quánh, sâu hun hút, như đang vươn ra nuốt chửng mọi thứ.
Chuông cảnh báo vang lên trong đầu hắn.
Hắn quay sang Julien—
“…Ơ?”
Julien đã biến mất.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một lực hút khủng khiếp kéo Leon về phía cánh cửa.
“Uekk—!”
Hắn gồng mình chống cự, nhưng vô ích. Trong chớp mắt, toàn thân hắn bị kéo vào trong.
Keng!
Cánh cửa đóng sầm lại.
Ngôi đền lại chìm vào im lặng.