Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1784 - Chương 1783. Vương Lộc Thỉnh Cầu

Chương 1783. Vương lộc thỉnh cầu
Chương 1783. Vương lộc thỉnh cầu

Trên cây tổng cộng chỉ có ba mươi bảy quả lê vàng, mắt thấy từng quả lê vàng dần ít đi, ngày càng nhiều người hy vọng Nhân Hoàng có thể xuất chiến, chiếm giữ một vị trí trên khối Ma Phương. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn cũng không thể nghe được lời kêu gọi của bọn họ, hắn đi theo đoàn người Vương Lộc tiến vào nơi Lop Nur kỳ dị, thiết bị điện tử ở nơi này hoàn toàn không hề có tín hiệu, nên hắn không thể biết được bên ngoài xảy ra chuyện gì. ͏ ͏ ͏ ͏

Sa mạc vô biên ở thời xa xưa là vùng cấm của loài người, nếu bị lạc ở trong đó, không có nước và thức ăn để cầm cự, chỉ cần vài ngày là sẽ đi đời nhà ma. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong nhóm người bọn họ có cường giả Sợ hãi cấp hệ nước, việc lấy nước trở nên dễ dàng hơn, thức ăn cũng vô cùng sung túc, không cần lo lắng về những điều này nữa, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ có thể hành động tùy ý, sau khi dị thứ nguyên gió bão qua đi, Lop Nur càng đáng sợ hơn, đoàn người đi đường hết sức cẩn thận. ͏ ͏ ͏ ͏

Không biết có phải là do sự tồn tại của Vương Lộc hay không mà bọn họ dọc theo đường đi có kinh không hiểm, cũng không gặp quá nhiều rủi ro nguy hiểm, nhưng mà đi tiếp thêm mấy ngày vẫn không tìm ra được Dị thứ nguyên lĩnh vực mà người Vương gia nói tới. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tam thúc, hiện tại chúng ta nên đi hướng nào đây? ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn bãi cát xác muối mênh mông vô bờ, Vương Lộc nhíu mày nhìn về phía một người đàn ông trung niên ở bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏

Người đàn ông trung niên này tên là Vương Hoài Đoan, bàn về bối phận thì là tam thúc của Vương Lộc, hơn bốn mươi tuổi, bây giờ cũng chỉ sử dụng Thần Thoại dịch cấp độ Thần Thoại, trước đó là do ông phát hiện Dị thứ nguyên lĩnh vực kia. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Hoài Đoan có chút lúng túng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Xin lỗi gia chủ, trước đây ta mơ hồ đi vào Dị thứ nguyên lĩnh vực kia, chỉ biết đại khái là ở khu vực này, còn về chính xác ở chỗ nào thì bây giờ ta thực sự không có chút manh mối gì. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Lộc cũng không định trách móc ông, với loại tình huống lúc đó, cũng không có gì lạ khi Vương Hoài Đoan không thể nhớ rõ vị trí của Dị thứ nguyên lĩnh vực, cô vốn cũng không quá mong chờ việc Vương Hoài Đoan có thể ghi nhớ nhiều, chỉ cần xác định là khu vực này là được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Lộc lại hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không sao, là khu vực này phải không? ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Hoài Đoan trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hẳn là đúng vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Lộc gật đầu, nhìn về phía Chu Văn đang chơi điện thoại di động ở bên cạnh, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chu Văn, cho ta mượn giày của ngươi đi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Để làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn ngồi trên lưng Đại Uy Kim Cương ngưu, nghe câu nói của Vương Lộc thì vừa cởi giày mang trên chân ném qua Vương Lộc, vừa hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Thử vận may. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Lộc nhận lấy đôi giày của Chu Văn, tiếp đó vứt ra ngoài, nhìn hướng mũi giày sau khi rơi xuống, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi hướng đó. ͏ ͏ ͏ ͏

Nói rồi, Vương Lộc đi nhặt giày về trả lại cho Chu Văn. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhóm người Vương gia không chút mảy may nghi ngờ về cách làm như một trò đùa của Vương Lộc, đi về phía mà cô nói. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn nhận lại giày rồi mang vào, có chút tò mò nhìn Vương Lộc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Trước đó sao không trực tiếp dùng phương pháp này? ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Lộc lấp lửng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Con người không thể có quá nhiều hy vọng xa vời, nếu muốn quá nhiều phúc khí không thuộc về mình, dù cuối cùng có chiếm được thì cũng chưa chắc là chuyện tốt. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn gật đầu, hắn hiểu được đôi chút. ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy sức mạnh may mắn của Vương Lộc rất mạnh mẽ, nhưng cô dù sao cũng không phải là nữ thần may mắn thần lực vô biên, e là sức mạnh may mắn này cũng có hạn chế, chưa chắc chuyện gì cũng có thể dựa vào may mắn để giải quyết. ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu thật sự chuyện gì cũng có thể dựa vào may mắn để dàn xếp, thì chắc Vương Lộc sớm đã trở thành người mạnh nhất trong loài người rồi, nhưng trên thực tế, Vương Lộc đến bây giờ vẫn chưa thăng cấp đến Thiên Tai. ͏ ͏ ͏ ͏

Đoàn người tiếp tục lên đường, đi chưa đến nửa ngày, Vương Hoài Đoan đột nhiên chỉ hướng một nơi ở trước mặt, la to: ͏ ͏ ͏ ͏

- Là chỗ đó, đó là lối vào Dị thứ nguyên lĩnh vực. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn nhìn theo hướng ngón tay ông chỉ, chỉ thấy trên địa hình vỏ muối mênh mông vô bờ xuất hiện một cái hồ nước, hồ nước kia trông không quá lớn, mặt nước như chiếc gương không chút gợn sóng. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Hoài Đoan hưng phấn tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhìn thấy tảng đá to hình thù kỳ lạ ở ven hồ không? Chỉ cần đi xuyên qua nơi đó là có thể đi vào Dị thứ nguyên lĩnh vực kỳ lạ kia. ͏ ͏ ͏ ͏

Tảng đá lớn có hình thù kỳ lạ mà Vương Hoài Đoan nói tới là một tảng đá bự cao mười mấy mét, có lẽ là do bị bão cát tàn phá trong thời gian dài nên ở giữa tảng đá to có một khe hở lớn, đủ để chứa hai người song song đi qua. ͏ ͏ ͏ ͏

Hết chương 1783.
Bình Luận (0)
Comment