Trần Lãm từ trước đã ngầm xác định kẻ nhắm vào mình gồm những ai. Địch trong tối hắn ngoài sáng không có cơ sở để ra tay, vì vậy lên kế hoạch với Yên Vũ và Đoạn Lăng Nguyệt.
Yên Vũ đã chạm cửa đột phá Nguyên Anh trung kỳ, trước đó nàng đả bại Nguyên Anh trung kỳ nên có thể đánh một trận với Nguyên Anh hậu kỳ. Huống hồ nàng chưa thể hiện tất cả con bài nên Trần Lãm tin tưởng không đến mức vào đường sinh tử.
Đoạn Lăng Nguyệt thiên tài Đoạn gia chắc chắn trong tay có thủ đoạn, nàng là một nữ nhân thông minh một khi đã đồng ý với hắn đương nhiên đã lo liệu cẩn thân. Ngoài ra nàng còn là một hồn tu đến Yên Vũ còn không biết.
Bản thân Trần Lãm chỉ để lộ một số chiến kỹ tầm trung trong lần chạm mặt Dương Minh Khiêm trước đó. Hiện tại đã tầng tầng lớp lớp thủ đoạn, hắn tự tin đối mặt với Nguyên Anh kỳ viên mãm dù đánh không lại vẫn có thể toàn thân rút lui.
Đến Lam Cực Thành gần hai tháng, hắn vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ thứ hai của Kỳ Trân Các. Do nhiệm vụ không yêu cầu thời hạn nên hắn chọn, vô hình tạo thành cơ hội để hắn xả giận. Sống chui sống nhũi hắn ghét nhất a.
Trần Lãm không cho Vô Đạo Bang thời gian suy nghĩ, tức tốc đột tiến rút ngắn khoảng cách ba bốn dặm.
Cảm xúc oán giận, phẫn nộ bao phủ toàn thân nhị vương gia Vô Đạo Bang, hắn hận phải giết Trần Lãm thành trăm mảnh nào ngờ con mồi tự dâng tận miệng. Bàn tay ngưng tụ thổ linh lực, hắn cười lạnh tung ra một đấm lực lượng Nguyên Anh viên mãn.
“Cương Hổ Quyền.”
Trần Lãm vận chuyển Hành Vân Lưu Thủy đạp cước ôm lấy Yên Vũ và Đoạn Lăng Nguyệt bẻ một hướng khác. Đoạn Lăng Nguyệt trong thoáng chốc cứng người liền bĩnh tĩnh trở lại.
“Mê Ảnh Tung Bộ.”
Hư ảnh Cương Hổ Quyền xuyên qua Trần Lãm không gây ra bất kỳ tổn thương nào hướng về Hỏa Diệm Bạo Viên đang vồ tới.
Ầm!
Rống!
Hỏa Diệm Bạo Viên bất ngờ trúng đòn nứt toác mảng da ngực lộ ra thịt đỏ. Nó gào rống chấn màng nhĩ Trần Lãm rung động. Ánh mắt nó khóa chặt vào kẻ tung quyền điên cuồng bức tốc vồ một trảo.
“Quyền Kình Liên Kích.”
Nhị vương gia tung ra vô số nắm đấm mãnh liệt ngạnh kháng một trảo Hỏa Diệm Bạo Viên.
Đùng!
Quyền trảo va chạm nổ mạnh chấn văng Hỏa Diệm Bạo Viên và nhị vương gia về hai hướng. Khí huyết lộn nhào, nhị vương gia thở mạnh quát:
“Súc sinh đáng chết. Ta lo con cự viên này. Vô Diêm, Vô Liêm xử lý hai nữ nhân kia.”
“Hừ ngươi con không xuất hiện? Muốn chết sao?”
Trần Lãm nhìn về hướng nam, hai thân ảnh xuất hiện. Chính là Dương Minh Khiêm và Tam hộ pháp.
“Ta một chiêu giải quyết ngươi, nữ nhân Yên Vũ kia vóc dáng không tệ, trùm đầu chà đạp thật sướng.” Dương Minh Khiêm khinh thường nhìn Trần Lãm cười lạnh, hắn truyền âm cho Tam hộ pháp.
“Chính ta giết hắn, hộ pháp không cần xen vào.”
Tam hộ pháp gật đầu, ngoại trừ hắn tu vi Xuất khiếu sơ kỳ ra những người còn lại áp đảo đám Trần Lãm. Hắn chỉ cần canh chừng người ngoài tập kích.
Trần Lãm chính thức bị Dương Minh Khiêm kích nộ hỏa. Sỉ nhúc hắn thì được nhưng sỉ nhục nữ nhân của hắn chính là gan trời. Hành Vân Lưu Thủy vận chuyển tối đa, thủy tinh và hỏa tinh không ngừng tăng tốc quỹ đạo xoay tròn. Hắn như một mũi tên sét đánh đâm về Dương Minh Khiêm.
“Liệt Không Trảm.”
Lãnh Nguyệt Bảo Đao hiện hữu trong tay, Trần Lãm tụ lực thoáng chốc chém ra một đao.
Dương Minh Khiêm bị tốc độ Trần Lãm áp chế tim giật thót. Niệm khẩu quyết hai tay kết ấn trước mặt ngưng tụ ra một thanh thủy kiếm.
“Thủy Linh Kiếm.”
Ầm!
Thủy kiếm hình thành chỉ đi một đoạn ngắn đột nhiên giữa thân kiếm hiện ra một luồng đao khí. Đao khí chắn ngang thủy kiếm xung đột phát nổ chấn bay Dương Minh Khiêm kế bên trăm thước.
“Hự, chiến kỹ gì?” Dương Minh Khiêm không tin nổi vận lực nuốt hết cục máu trào tới miệng vào trong. Hắn không biết rằng nếu Trần Lãm vận dụng đến mức tận cùng, ở khoảng cách này Liệt Không Trảm có thể tạo ra đao khí ngay sát người hắn.
Trong tay xuất hiện một pháp kiếm Địa cấp trung phẩm, Dương Minh Khiêm niệm khẩu quyết hội tụ thủy linh khí vào thân kiếm.
“Dương Thủy Kiếm Pháp – Hư Thủy”
Từ đầu kiếm xuất ra một thanh kiếm khác trong suốt như nước tràn đầy sát khí hướng Trần Lãm đâm tới.
Trần Lãm trên đà công tụ lực chém tiếp một đao Liệt Không Trảm.
Đao khi xuất hiện ngay kiếm nước ngoài ý muốn xuyên qua kiếm nước tiếp tục chém về phía trước.
Dương Minh Khiêm lộ ra ánh mắt ngoan độc như con mồi mắc bẫy. Hắn điểm bước chân di chuyển không theo quy luật tiếp cận Trần Lãm.
“Di Ảnh Bộ.”
Thân ảnh Dương Minh Khiêm đảo trái phải liên tục đã áp sát Trần Lãm cười khẩy:
“Còn non lắm.”
Trần Lãm trong lòng mừng rỡ. Tả nhãn kích hoạt cho hắn nhìn rõ từng chuyển động của Dương Minh Khiêm. Chỉ chờ tới giây phút này, tay trái Lạc Nam xuất hiện một cây thương đen kịch dài hơn nửa trượng đâm tới vị trí Dương Minh Khiêm xuất hiện.
Keng!
Dương Minh Khiêm giật mình giơ pháp kiếm ngạnh kháng.
“Hự. Làm sao có thể là Thiên cấp?” Hắn hoảng sợ nhận ra phẩm cấp cây thương đen dồn hết lực lượng vào pháp kiếm chống đỡ.
“Còn non lắm.” Trần Lãm nhếch miệng trả lại từng chữ của Dương Minh Khiêm trước đó.
Trong ánh mắt sợ hãi xen lẫn đố kỵ không nguôi của Dương Minh Khiêm, hắn nghe Trần Lãm lẩm bẩm:
“Liệt Hỏa Tình Thiên.”
Từ mũi thương sáng bóng bạo phát hai mươi hỏa cầu cỡ nắm tay hình quạt cắt ngang trái tim Dương Minh Khiêm.
Dương Minh Khiêm hai mắt phủ đầy tơ máu hoảng sợ tột độ trước mùi vị tử vong cận kề lập tức dồn hết thủy linh lực hộ thể ngay trước ngực.
Phốc!
Hai bả vai và một mảng ngực phải Dương Minh Khiêm toàn là lỗ máu lớn nhỏ. Gần mười lỗ máu nhìn rõ các mảng thịt bị khoét cháy sém chảy máu cuồn cuộn ghê người.
“Chết!”
Tiếng thét trên đầu vọng xuống mang theo sát khí mãnh liệt. Một bàn tay khóa chặt thân thể Trần Lãm vỗ xuống như lôi đình.
Ầm!
Nền đất lõm xuống một lỗ to hình bàn tay. Trần Lãm đã thi triển Mê Ảnh Tung Bộ tẩu thoát ngay khi thành công đả thương Dương Minh Khiên. Hắn luôn cảm nhận được ánh mắt Tam hộ pháp luôn nhìn chằm chằm vào từ khi bắt đầu. Vì vậy Liệt Hỏa Tình Thiên bạo phát liền rút lui. Mà một chưởng kia chỉ trúng hai trong năm tàn ảnh hắn để lại. Chậm một giây vạn kiếp bất phục.
Ở phía hai nữ đã tiến tới giao tranh kịch liệt.
Yên Vũ từ đầu đã xuất ra tử kiếm trong tay. Tên nam tử thân mặc võ y ba lỗ Vô Diêm trợn mắt khóe miệng giật giật:
“Trường kiếm Thiên cấp?”
Ánh mắt hắn tham lam nhìn chằm chằm thanh tử kiếm của Yên Vũ. Phải biết cả Vô Đạo Bang chỉ có duy nhất một kiện vũ khí Thiên cấp hạ phẩm do đại vương gia nắm giữ.
“Khặc khặc phế ngươi thanh kiếm này liền của ta, đổi lại cho ngươi thử kiếm của ta.” Vô Diêm liếm môi đảo mắt qua bầu ngực vểnh lên cùng đường cong siết chặt eo thon không nhịn được muốn đè Yên Vũ ra tại chỗ.
Vừa có Thiên cấp vừa có thịt tươi để ăn.
Hắn cười dâm tà nắm chặt kim côn trong tay gằn giọng:
“Tứ Giao Xuất Hải.”
Côn khí hóa thành hư ảnh bốn con giao cuồn cuộn gào thét hướng về Yên Vũ. Nàng tập trung cầm tử kiếm vung tay quát:
“Tam Thanh Kiếm Pháp – Tán Phù Hoa.”
Từng đường kiếm khí lạnh mát lần lượt tuôn ra khỏi tử kiếm tạo hình như hoa sen cắt lấy hư bốn con giao long.
Rắc!
Đùng!
Hoa sen cắt đứt bốn con giao long đồng nổ thành những ngọn pháo hoa mỹ lệ. Hoa tàn giao nát.
“Không thể!” Tên võ y bất ngờ, chênh lệch hai tiểu cảnh giới nhưng nữ nhân này thành công chặn được.
Hắn càng tham lam hơn, muốn sưu hồn Yên Vũ lấy kiếm pháp hoa mỹ này. Hư ảnh bốn con giao vừa nổ, hắn liền thế triển toàn lực trấn áp chiếm lấy tiên cơ.
“Nhất Giao Xung Kích.”
Hư ảnh một con cự giao cuồng bạo gầm thét muốn nuốt trọn Yên Vũ vào miệng.
“Tam Thanh Kiếm Pháp – Tam Điệp.” Tiếng quát yêu kiều vang lên, một tia kiếm khí dày đặc nghênh đón.
Rắc!
Kiếm khí tan vỡ, cự giao ảm đạm đi một chút nhưng không ngừng xông về há miệng.
“Hỏa Liên Hộ Thân”.
Yên Vũ không chần chừ, khoảnh khắc nhìn thấy Tam Thanh kiếm khí nàng giữ thẳng tử kiếm tay trái kết ấn. Hỏa linh lực ngưng tụ thành một màn chắn hỏa liên bao phủ toàn thân.
Rắc!
Hỏa liên nứt gẫy, đầu giao ảm đạm chấn nàng lùi hơn muời bước.
“Y phục phòng ngự Địa cấp?” Vô Diêm không tin nổi, nữ nhân này làm sao có nhiều đồ tốt như vậy.
Trong lúc đó, Vô Liêm xa xa bị Đoạn Lăng Nguyệt bức lui, mặt mày hoang mang.
“Nữ nhân này cũng là pháp hồn song tu.” Vô Liêm khàn khàn lẩm bẩm. Cục diện ngoài ý muốn của hắn. Đoạn Lăng Nguyệt thua hắn một tiểu cảnh giới nhưng hồn lực của nàng tinh khiết và dày đặc hơn hắn nhiều.
Chỉ thấy Đoạn Lăng Nguyệt một thân bạch y tay cầm trúc phiến phe phẩy lăng không mà đứng như tiên tử không nhiễm bụi trần. Cánh tay thon dài phất nhẹ, trúc phiến mở ra, trên mặt quạt là hình ảnh một con khổng tước.
“Khê Sơn Hành Lữ.” Môi thơm thốt nhẹ, trúc phiến nhẹ đưa, hư ảnh một bức họa nhanh chóng hiện ra bắn về Vô Liêm hai viên đạn dồn nén từ hỏa linh lực và mộc linh lực riêng biệt xoắn tròn tốc độ cực nhanh.
Nói nhiều nhưng thực tế thao tác của Đoạn Lăng Nguyệt rất nhanh. Nàng vừa chấn lùi Vô Liêm đã tung ngay một đòn tiếp theo bồi vào không cho hắn hít thở.
“Má nó lại là chiến kỹ này.” Vô Liêm đổ mồ hôi lạnh, chiêu này khóa chặt vào hắn, biết tốc độ bản thân không thể tránh được một chiêu này, hắn chắn hai tay trước ngực quát to:
“Thổ Giáp.”
Thổ linh lực cuồn cuộn tạo thành lớp áo giáp sẫm màu đất.
Nhưng đột nhiên toàn thân Vô Liêm cứng đờ, thổ linh lực nhanh chóng tiêu tan.
Đoạn Lăng Nguyệt kinh ngạc lần đầu tiên từ khi giao chiến. Nhận thấy Trần Lãm thoát ẩn thoát hiện chạy về nàng liền xuất thêm một chiêu Khê Sơn Hành Lữ.
Keng!
Phụt!
“A…” Tiếng thét thảm từ cổ họng Vô Liêm. Kích Khê Sơn Hành Lữ đầu tiên đâm lủng Xích Nhuyễn Giáp hắn mua về từ đấu giá Kỳ Trân Các, kích thứ hai xuyên thẳng vào ngực.
Vừa rồi Trần Lãm đã thi triển Trấn Hồn Thuật lên Vô Liêm làm hắn bất động, tuy nhiên khoảng cách không đủ gần nên Vô Liêm thoát ra được một tia linh hồn cố gắng điều chỉnh cơ thể tránh ngay tim.
Nhưng một kích Khê Sơn Hành Lữ đã xuyên thẳng người hắn tạo một lỗ máu khiến hắn thống khổ kịch liệt điên cuồng thoát khỏi khống chế.
“Mê Ảnh Tung Bộ.”
“Trấn Hồn Thuật.”
“Không!” Vô Liêm tuyệt vọng cứng đờ.
Trần Lãm cấp tốc rút ngắn khoảng cách, để lại năm tàn ảnh phía sau quấy rồi Tam hộ pháp.
Đoạn Lăng Nguyệt và Trần Lãm không hẹn mà hiểu ý từ mi tâm hồn lực ngưng tụ tối đa bắn về Vô Liêm.
Phịch!
Cả người Vô Liêm quỳ gối ngã rụp úp mặt xuống đất, linh hồn tổn hại nghiêm trọng không thể chống đỡ.
“Hấp Hồn Đại Pháp.”
Trần Lãm tiện đường công tác hấp thụ phần linh hồn còn sót của Vô Liêm đang dần tiêu tán.
“Mau tránh. Yến Hồi Phong”
Đoạn Lăng Nguyệt quát to thi triển thân pháp ôm lấy Trần Lãm tránh né Tam hộ pháp đánh lén trong nháy mắt.
Ầm!
Dư ba công kích chấn văng cả hai. Trần Lãm thổ huyết xoay người dùng thân đỡ lấy Đoạn Lăng Nguyệt tiếp đất.
“Hự!” Một ngụm máu phun ra từ miệng Đoạn Lăng Nguyệt. Trần Lãm nhanh chóng lấy ra một viên đan dược trị thương đút cho Đoạn Lăng Nguyệt, bản thân hắn nuốt một viên.
Tam hộ pháp chấn động.
Vô Liêm chết, Vô Diêm chiếm thế thượng phong nhưng không thể kết liễu Yên Vũ trong thời gian ngắn. Dương Minh Khiêm trọng thương sắp mất đi ý thức. Đã vậy Vô Lực dây dưa với Hỏa Diệm Bạo Viên chưa trở lại.
Cục diện thay đổi hoàn toàn, phía Trần Lãm không hề thua kém ngược lại xoay chuyển tình thế.
Tam hộ pháp sát khí đằng đằng, ba lần bốn lượt đánh hụt Trần Lãm khiến hắn bất chấp Đoạn gia là thứ gì hay Xuất Khiếu kỳ ức hiếp Kim Đan kỳ, phải diệt sạch cho bằng được.