“Kẻ nào dám cản ta?”
Bạch Thanh Huy hét lớn, người không giảm tốc, bổ mạnh một kiếm dường như không e ngại nữ nhân vừa xuất hiện.
Trường kiếm xanh thẳm chớp hiện, nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng đón kiếm khí cuồn cuộn như nước. Vẻ mặt không hề trịnh trọng, ngược lại thoải mái hững hờ, cánh tay rung lên, thủy linh lực hùng hậu, ba luồng kiếm khí đồng thời bộc phát, ống tay áo tung bay phiêu dật như tiên nữ.
“Tam Nga Tế Tuyết.” Môi nhỏ hé mở mang theo mùi thơm phảng phất.
Ầm!
Hai luồng kiếm khí va chạm kịch kiệt muốn triệt tiêu lẫn nhau, cuối cùng kiếm khí như sương khói của Bạch Thanh Huy đả bại một đạo kiếm khí nhưng thực xanh nhạt của nữ nhân chém sượt vai nàng. Mà bản thân hắn vì lực lao đến mà không tránh được hai đạo kiếm khí còn lại.
Phụt phụt!
Hai người đồng thời bức lui về sau, trên bả vai rướm máu tươi, đều nhận phải công kích của đối phương.
“Tinh Mỹ, hắn là Bạch Thanh Huy của Bạch Kiếm Tông.” Trần Lãm hô lớn.
Vừa rồi trong lúc nguy cấp hắn đã dùng đến tính năng Truyền tống đưa An Tinh Mỹ đến. Trước chuyện đi hắn đã định trước với nàng nếu có nguy hiểm sẽ truyền tống An Tinh Mỹ đến. Kết quả của lần truyền tống này là 250 linh thạch cực phẩm, khoảng cách nơi này với Quỳnh Hoa Cung đã lên tới 2500 dặm.
An Tinh Mỹ vốn đang sắp xếp sự vụ tại Thanh Vũ Phường chuẩn bị mở ra một chương trình đặc biệt thì một cái bảng thông báo truyền tống hiện lên trước mặt. Nàng không do dự đồng ý ngay.
Bên kia, Bạch Thanh Huy cảm giác hai cánh tay của mình tê dại, không nghĩ tới đối phương có thể đem kiếm khí ngưng thực giống như chính mình. Nghe qua danh tự của nữ nhân này ánh mắt lóe lên:
“An Tinh Mỹ? Hóa ra là Cung chủ Quỳnh Hoa Cung.”
Lời vừa dứt, một cảm giác bất an nguy hiểm ập tới. Sau lưng hắn một rừng kim châm như lôi đình quét tới. Hắn nhếch miệng khinh thường, đơn giản chém một kiếm.
Đùng đùng đùng!
Những nơi kiếm khí quét qua phát nổ liên miên, tất cả kim châm bạo tạc thì từng đoàn ánh sáng không còn chút nào áp lực.
Viu!
Một luồng phù văn kỳ lạ nhắm tới tim Bạch Thanh Huy mà đến, hắn trầm giọng:
“Đánh lén ta, còn yếu quá.”
Lại một kiếm chém tới, phù văn lập tức phát nổ nhưng không gây bất kỳ ảnh hưởng gì đến Bạch Thanh Huy.
“Các ngươi không phải đối thủ của hắn.” An Tinh Mỹ quát.
Công kích của Điệp Tử Nghiên thuộc loại viễn trình, nàng không áp sát được thì không thể tạo thành nguy hiểm cho Bạch Thanh Huy. Còn Trần Lãm đã trọng thương, gần như mất hết sức chiến đấu.
Tuy nhiên An Tinh Mỹ đã sai khi cho rằng hai người này muốn đánh lén Bạch Thanh Huy. Nguyên nhân chính là để cho Trần Lãm kích tính năng Nữ hiệp trận hình, Tam Tài Trận.
“Ta là đệ tử chân truyền Bạch Kiếm Tông, các ngươi muốn chết!” Bạch Thanh Huy hung dữ gằn giọng.
Mới vừa rồi này trong thời gian thật ngắn, hắn cảm nhận được tu vi của An Tinh Mỹ cũng là Xuất Khiếu sơ kỳ như hắn, lực đạo không hề kém chút nào.
“Không hổ là nữ kiếm tu của Quỳnh Hoa Cung, chẳng trách thất bại…” Trên mặt Bạch Thanh Huy hiện ra nụ cười lạnh, chăm chú nhìn An Tinh Mỹ:
“Hôm nay ta chém đứt tứ chi, hủy kinh mạch ngươi... lưu một mạng làm nữ nô… sẵn tiện…”
Bạch kiếm trong tay vung lên, tản ra từng đạo ảo ảnh như xiềng xích, muốn đem An Tinh Mỹ trói buộc chặt trong lưới kiếm. Hắn vọt tới như tên bắn, bạch kiếm nhắm tới cánh tay An Tinh Mỹ chém xuống.
Lúc này, An Tinh Mỹ cắn răng đến mức run rẩy, lửa giận như biển, sát khí dâng trào. Trước một kiếm của Bạch Thanh Huy chém xuống, một cỗ lực lượng bạo nộ trong thoáng chốc trong lòng nàng, mắt nàng lóe lên nét cương liệt. Từ tay và chân nàng bỗng xả hàng khối nước nước lớn cuồn cuộn mênh mông bao phủ toàn bộ phạm vi trăm dặm xung quanh.
“Lưu Thủy.”
An Tinh Mỹ hòa mình vào dòng nước, trong chớp mắt đâm một kiếm thẳng ngực Bạch Thanh Huy.
“Tam Nga Tế Tuyết.”
Người không thấy chỉ thấy kiếm, trái tim Bạch Thanh Huy nhảy dựng, một kiếm này so với khi nãy mạnh hơn không ít. Chỉ là một kiếm nhưng lại như ẩn như hiện không đoán được tung tích, không ngờ để cho hắn cảm thấy cảm giác kinh khủng khó có thể đoán trước. Không chỉ vậy, áp lực từ nữ nhân tăng vụt, sát khí lẫm liệt tỏa ra toàn thân như một nữ nhân lãnh khốc khác hẳn dáng vẻ ban đầu.
Hắn không biết đó là hiệu quả của Tam Tài Trận đã kích hoạt bởi Trần Lãm tăng một thành tốc độ và công kích. Hơn nữa còn hệ thống Nhân duyên tiền định mang tới hiệu quả chiến đấu tăng thêm hai thành. Tổng cộng tăng thêm ba thành, đó chính là lý do Trần Lãm và Điệp Tử Nghiên đã đánh lén trước đó.
Ngay cả bản thân An Tinh Mỹ cũng không ngờ đến khả năng của hệ thống, trong đối chiêu cùng cấp, hơn hai thành lực lượng chắc chắn đã ở vào thế thượng phong, nhưng nàng không biết Tam Tài Trận.
Một kiếm uy vũ đâm tới, Tam Nga Tế Tuyết mạnh nhất khi trúng đồng thời ba đạo kiếm khí, An Tinh Mỹ với tốc độ gia tăng với Lưu Thủy không ngần ngại áp sát để tận dụng hiệu quả cao nhất.
Xiềng xích kiếm khí trói buộc không giữ được An Tinh Mỹ, lưới kiếm vỡ tan tành, như tờ giấy nhỏ bị cắt thành trăm mảnh vụn.
Bạch Thanh Huy chém ra một kiếm như gặp phải huyền thiết vạn năm, áp lực nặng nề vô cùng, sắc mặt đại biến, lảo đảo lui về phía sau, khó tin nhìn nữ nhân tùy thời xuất hiện trong nước.
“A…”
Hắn quát to, chém mạnh, mượn lực phản chấn đạp mạnh bay lên không trung, hắn phát hiện trong nước này tốc độ và lực đạo của An Tinh Mỹ quá mức biến thái.
Không dừng tại đó, An Tĩnh Mỹ lập tức thu hồi vùng nước dí theo sát bên cạnh không để cho Bạch Thanh Huy tạo ra khe hở.
“Chết!”
Mắt thấy nữ nhân ngu xuẩn cả gan giải trừ khu vực lợi hại kia liền điên cuồng chém ra liên tiếp. Hư ảnh kiếm trắng toác tung hoành bừa bãi, tràn ngập khắp nơi.
Keng keng keng!
Bạch kiếm và lam kiếm cường ngạnh va chạm chống lại lẫn nhau, chỉ trong nháy mắt bao phủ cả vùng trời.
Điệp Tử Nghiên lác mắt, chỉ nhìn thấy một kiếm tiếp nối một kiếm hình thành nên một làn sóng trùng kích đáng sợ, không gian cận kề nơi kiếm khí xuất hiện gợn lên có dấu hiệu muốn bị đập tan. Nàng hoàn toàn không thể thấy được thân ảnh hai người, chỉ thấy kiếm khí hỗn tạp bắn ra khắp nơi từ mặt đất đánh lên giữa không trung, từ giữa không trung đánh xuống đất.
Keng keng!
Mười kiếm.
Năm mươi kiếm.
Một trăm kiếm.
Kiếm va chạm nhau kịch liệt, An Tinh Mỹ và Bạch Thanh Huy nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp, nàng chém hắn đỡ, hắn chém nàng đỡ, đâu đó nghe tiếng “ầm ầm” nổ ra bức ngược cả hai nhưng An Tinh Mỹ vẫn một mực xông tới không cho Bạch Thanh Huy đường lui.
Một vùng nước ngập trời lại xuất hiện. Tốc độ của An Tinh Mỹ bộc phát kinh hồn, còn hơn cả Trần Lãm khi thúc giục Hành Vân Lưu Thủy.
“Có lẽ đây mới là trạng thái mạnh nhất của nàng.”
Trần Lãm cảm thán, khó trách nàng bị sát thủ Ân Lâu truy sát hai lần, trong lần đó phải có cới ba tên Xuất Khiếu kỳ mới có vây công nàng.
“Hự!” Bạch Thanh Huy hét một tiếng nặng nề.
Thân người hắn bay ngược ra khỏi vùng nước, lực chấn động mạnh mẽ hùng hồn ồ ạt tràn vào trong cơ thể suýt làm tim hắn ngừng đập. Hắn liền cắn đầu lưỡi khôi phục thân thể tê dại từ đau đớn, hắn tận lực tránh né và phản đòn vào những nơi của An Tinh Mỹ nhưng vẫn bị lam kiếm quét trúng nhiều hơn.
Cổ họng chợt ngọt, khóe miệng Bạch Thanh Huy chảy máu. Bạch kiếm của hắn đã xuất hiện vết nứt, cùng là vũ khí Địa cấp kim sắc nhưng trường kiếm của An Tinh Mỹ vẫn còn nguyên vẹn.
Sắc mặt Bạch Thanh Huy lập tức tái nhợt, thân thể lảo đảo lùi lại mấy bước.
“Ngươi tu Hoàng cấp?” Bạch Thanh Huy lau vết máu ở khóe miệng.
Thân là kiếm tu, hắn đã luyện đến trình độ nhân kiếm tương sinh, tuy chưa đến mức nhân kiếm hợp nhất nhưng tốc độ của hắn đã theo kịp kiếm chỉ cần giữ kiếm trong tay, tương lai rất có tiềm năng đạt đến nhân kiếm hợp nhất, nhưng đối mặt với An Tinh Mỹ không hề chiếm được một chút quả ngọt.
Nhìn vùng nước mênh mông như vậy, hắn tin tưởng An Tinh Mỹ sẽ tiêu hao linh lực cạn kiệt, không nghĩ tới nàng có thể dung nhập linh lực bảo vệ trường kiếm, càng đánh càng hăng, tốc độ không hề thuyên giảm.
Hắn tuyệt đối không ngờ rằng nàng dung nhập vào nước với Lưu Thủy có tránh được thần thức cảm ứng, trong lúc đó đã tranh thủ nuốt Hồi Thiên Đan tu bổ linh lực, thứ mà Trần Lãm đã cho nàng đến cả ngàn viên. Cứ mỗi khi ẩn thân vào nước nàng lại nuốt. Trong khi đó Bạch Thanh Huy bị đánh tới mức không có chỗ thở thì lấy đâu ra khoảng trống để nuốt đan dược.
Chỉ là tốc độ của nàng quá nhanh nên hắn không nhìn ra được chiêu số của nàng.
Hắn là đệ tử chân truyền Bạch Kiếm Tông, lại là kiếm tu, cận chiến hay xa chiến đều không ngại nhưng An Tinh Mỹ lại làm cho hắn không dám cận chiến, ngay cả xa chiến cũng không thể vì nàng lập tức áp sát, lấy thương đổi thương.
An Tinh Mỹ là Cung chủ nhưng cũng chỉ là Cung chủ của Quỳnh Hoa Cung nhỏ nhỏi, không thể nào so với Bạch Kiếm Tông là một tông môn tứ tinh. Lần đầu tiên hắn gặp phải đối thủ nguy hiểm như vậy.
Nhìn An Tinh Mỹ uy vũ cho đệ tử chân truyền Bạch Kiếm Tông ngậm bồ hòn, Điệp Tử Nghiên lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ si mê.
Trần Lãm hít một hơi sâu, thầm nghĩ nhờ có hệ thống Nhân duyên tiền định mà hắn mới được toàn vẹn. Đổi lại đánh nhau thật với nàng thì kết quả chưa biết sao nhưng chắc chắn hắn cũng không thoát khỏi thương nặng.
Chưa kể cái ngày trong động phủ, nàng đã nhịn lại không ra tay với hắn.
Một nữ nhân độc lập gánh vác một thế lực không phải dễ chơi a.
“Tốt lắm, Bạch Lãng Kiếm vậy mà bị ngươi phá hư. Không nghĩ có ngày ta sẽ sử dụng đến thanh kiếm này.”
Hai mắt Bạch Thanh Huy muốn nứt toác ra, hắn phẫn nộ toàn phần, ngay cả Bạch Lãng Kiếm cũng hư hại. Trong tay xuất hiện một thanh kiếm trắng khác dài hơn Bạch Lãng Kiếm một chút.
“Kiếm này là Hoàng cấp lục sắc!” Tất cả ánh mắt tập trung vào thanh kiếm mới, từ thân kiếm toát ra uy áp như xuyên thấu thẳng vào nội tâm những ai nhìn thấy nó.
“Hừ, chết dưới Bạch Diệt Kiếm này là vinh hạnh của các ngươi.” Bạch Thanh Huy âm trầm.
Ong ong!
Bạch Thanh Huy vũ động Bạch Diệt Kiếm, một tiếng ngâm vang dài, âm thanh nhức óc chấn động màn nhĩ tất cả.
“Tinh Mỹ, thanh kiếm này có thể đả thương linh hồn.” Trần Lãm hoảng hốt.
Đổi lại hắn không e ngại lực lượng công kích kinh hồn của Bạch Diệt Kiếm, linh hồn của hắn đã đạt tới mức Nguyên Anh sơ kỳ hay Tứ Chuyển sơ kỳ liền nhận ra uy lực của nó không thật sự mạnh, chỉ mang theo một phần nhỏ. Nhưng đối với An Tinh Mỹ không phải hồn tu thì lại là vấn đề.
Trái lại, An Tinh Mỹ nhếch môi thơm cười lạnh:
“Ta cũng muốn thử xem công kích linh hồn đến cùng như thế nào.”
Bạch Tinh Huy nhương mày, không lẽ nữ nhân này còn có thủ đoạn khác? Đối phương luyện được chiến kỹ Hoàng cấp thì hắn sử dụng vũ khí Hoàng cấp là hoàn toàn cân xứng.
Chẳng qua hắn đã đoán sai, Tam Nga Tế Tuyết trong Thanh Tuyệt Thiên Kinh chỉ là Thiên cấp hạ phẩm. Nó có uy lực tương đương với thượng phẩm nhưng vì tiêu hao linh lực khi sử dụng chiến kỹ rất nhiều nên giảm phẩm cấp, chỉ có thể nhờ đan dược không ngừng mới có thể duy trì lâu dài. Nhưng dưới tác dụng Tam Tài Trận và hệ thống Nhân duyên tiền định mới mạnh mẽ như vậy.
“Tốc Kiếm.”
Theo tiếng quát âm lãnh của Bạch Thanh Huy, hắn đã vọt đến phía trước An Tinh Mỹ. Bạch Diệt Kiếm chém xuống thật mạnh, trong khoảnh khắc này âm thanh như biến mất không gian xung quanh kiếm mơ hồ bị xoắn lại vặn vẹo, Bạch Diệt Kiếm cường bạo tựa hồ muốn nuốt chửng mọi thứ trên đường đi.
Một luồng công kích vô hình đánh tới, An Tinh Mỹ không tự chủ run lên cánh tay, ngay cả trường kiếm cũng lắc lư bị hút về Bạch Diệt Kiếm.
Nàng hít một hơi sâu thu trường kiếm vào nhẫn trữ vật, song thủ hướng ra trước, thủy linh lực tuôn trào, mái tóc dài đen nhanh bay phần phật ra sau.
“Bát Diệp Chưởng – Tăng Môn Nhạc Môn.”
Hai luồng thủy linh lực hóa thành hư ảnh hai đại thủ bất đồng chưởng ra, mang theo khí thế cao ngất ngưỡng chưa từng có đột nhiên bùng nổ.
Chưởng và bạch kiếm vặn vẹo va chạm vào nhau nhưng lại không xảy ra bùng nổ dữ dội như lưỡng kiếm đối chiến. Bạch Diệt Kiếm đâm thủng tả thủ của An Tinh My, muốn bổ vào gương mặt xinh đẹp của nàng thì tả thủ đột nhiên tụ lại thành lốc xoáy huyền phù kìm hãm mũi kiếm. Trong nháy mắt đó, hư ảnh hữu thủ như một khối bông mềm mịn đàn hồi đánh bật lưỡi Bạch Diệt Kiếm muốn hất văng nó ra ngoài.
Nhưng vẫn còn một tia kiếm khí lọt qua đâm vào thân thể An Tinh Mỹ.
“A…” Tâm thần An Tinh Mỹ chấn động, đầu như chạm phải cứng như núi đá.
Một cỗ áp lực trấn thức thải nàng đến nhức nhói mà hư ảnh song thủ nhanh chóng tiêu thất. Nàng như thấy mình bị đày ải dưới núi đá ngàn năm, nhất thời đầu óc quay cuồng, thức hải như hồ nước bị một trận cuồng phong càn quét, sóng gió ngập trời.
Sắc mặt nàng tái nhợt, tia kiếm khí vừa nãy mang theo công kích linh hồn.
Hai thức Tăng Môn và Nhạc Môn là hai thức đầu tiêng trong tám thức Bát Diệp Chưởng nàng vừa lĩnh ngộ từ Nga My Chưởng Pháp. Thời gian vừa qua, ngoài làm ra y phục mới nàng không để tiến độ tu luyện trễ nãi. Nga My Chưởng Pháp là công pháp Huyền cấp cực phẩm, nàng được Trần Lãm căn dặn nhưng vẫn tò mò muốn tìm hiểu.
Kết quả nàng chỉ lĩnh ngộ được hai thức đầu tiên trong Bát Diệp Chưởng.
Tăng Môn Chưởng xảo diệu linh hoạt, bền bỉ dẻo dai còn Nhạc Môn Chưởng trấn áp phân tán lực lượng hóa đại thành tiểu. Tuy nhiên nàng vẫn chưa thể nắm giữ hoàn toàn hai thức này nên không thể ngăn chặn một kiếm bá đạo từ Bạch Tinh Huy.
Chỉ một chiêu đã thấy được sự chênh lệnh của vũ khí Hoàng cấp.
Bạch Tinh Huy âm thầm khiếp đảm, con bài mới này vượt quá suy nghĩ của hắn, vốn nghĩ An Tinh Mỹ cũng là một thân kiếm tu như hắn. Bạch Diệt Kiếm vậy mà bị ngăn cản, loại chưởng pháp quái dị nhìn qua có vẻ nhu hòa lại hóa giải hầu hết lực đạo. An Tinh Mỹ chỉ trúng phải một tia kiếm khí không có quá khó khăn để áp chế.