Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1000 - Chương 1030. Lập Công

Chương 1030. Lập công
Chương 1030. Lập công

Bên trong tiếng âm ĩ, đột nhiên Lâm Uyển Tích phản ứng lại Tô Tiểu Bạch đang nói cái gì, trong lòng không khỏi giật nảy mình, vội vàng hốt hoảng quay đầu nhìn hắn.

Trong chốc lát nàng đã thấy được Tô Tiểu Bạch lộ ra diện mục dữ tợn gầm thét nhào vào đám Goblin, toàn thân như rớt vào hầm băng.

Ầm ầm!

Chợt một tiếng thật lớn vang lên, linh khí cuồng bạo dọn ra một mảnh đất trống lớn, tùy xé rách huyết nhục thi thể đám Goblin .

Mà trên đất trống, chỉ có một mình Tô Tiểu Bạch đứng chắp tay mà thôi.

Tức giận giấu ở trong lòng lúc này nhất định phải phát tiết một phen, Tô Tiểu Bạch ngửi mùi hôi thối trên không trung, mặt lộ ra nụ cười phát ra từ nội tâm lâu ngày không gặp.

Hắn gầm lên một tiếng, linh lực bốn phía trong nháy mắt hội tụ thành hình dáng trường thương trong tay.

Ông!

Trường thương như lôi điện, mạnh mẽ đụng vào trong đám Goblin, cắt ra bao nhiêu tay chân thịt nát, tiếng kêu rên thảm thiết vang trời. Bỗng nhiên hắn quét thương sang ngang như đại mãng, ép bao nhiêu là Goblin thành vụn thịt.

Một mình Tô Tiểu Bạch ở trong đó lại quả thật mạnh mẽ ngăn lại đám Goblin đông như cuồng triều này.

Lúc này tỷ muội Lâm gia dẫn các binh sĩ sớm đã chạy xa. Mà đám Goblin còn sót lại trong hạp cốc này không dám tới gần Tô Tiểu Bạch trong phạm vi 10m, thậm chí bọn chúng đã bắt đầu nắm lấy dây thừng đang rũ xuống trèo lên trên.

Dù sao các binh sĩ trước mắt đã đi, bọn chúng tiếp tục lưu lại chỉ có con đường chết.

Tô Tiểu Bạch khẽ cau mày ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn cùng tên Goblin cao gầy bốn mắt nhìn nhau. Tên Goblin kia tương đối kì lạ, toàn thân trên dưới không có màu xanh biếc giống những Goblin khác, mà là màu tím đen.

Nó cũng đang dò xét Tô Tiểu Bạch, tựa hồ cực kỳ kinh ngạc đối với hắn.

Nhưng Tô Tiểu Bạch cũng không tiếp tục truy kích, mà quay người đuổi theo tỷ muội Lâm gia.

Dù sao bọn hắn muốn đuổi kịp đại bộ đội cũng cần thời gian, không biết trên đường sẽ xảy ra tình huống gì.

Ước chừng qua một khoảng thời gian ngắn, hắn dễ dàng đuổi kịp bọn người tỷ muội Lâm gia đang lẩn trốn đằng trước.

Lâm Uyển Tích đi phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, chờ khi trông thấy thân ảnh Tô Tiểu Bạch mới cảm thấy yên lòng, mừng rỡ xoay người tiến lên đón, nước mắt lưng tròng cười nói: “Tô tiên sinh, ta biết chắc chắn ngươi sẽ không có việc gì.”

Lúc này các binh sĩ chung quanh đều xông tới, mang theo ánh mắt kính sợ mà nhìn hắn.

Hắn thầm nghĩ không tốt, vội vàng chắp tay khom với Lâm Uyển Tích nói: “Uyển Tích cô nương, lần này nếu không phải ngươi đứng ra, sợ là tất cả mọi người chúng ta đều phải phơi thân ở nơi đó.”

Công lao lần này là cơ hội tốt nhất cho Lâm Uyển Tích. Tô Tiểu Bạch vốn không có tâm tư phát triển bên trong quân đội nơi này, tự nhiên không quan trọng. Hắn nhất định phải đẩy tất cả công lao lên trên người nàng.

Nghe lời nói đột ngột này, trong lòng Lâm Uyển Tích cả kinh, bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng cười quay người nhìn về phía mọi người nói: “Tô tiên sinh, ngươi nói gì vậy. Lần này đều dựa vào lực lượng của mọi người chúng ta mới có thể biến nguy thành an.”

Các binh sĩ bốn phía nghe vậy trong lòng vui vẻ, ngoài miệng phụ hoạ.

Kết quả là đám người chỉnh đốn một phen, sau đó tiếp tục gấp rút lên đường để đuổi kịp đại bộ đội ở phía trước.

Lúc này số lượng ngựa được bảo vệ tính mệnh trốn ra ngoài không nhiều, nhưng mấy người chen nhau trên một con ngựa cũng gọi là tạm được. Mà lúc này bọn hắn không cần kéo theo vật tư, tốc độ tất nhiên là nhanh hơn không ít.

Rất nhanh đám người đã đuổi kịp binh sĩ ở phía trước. Bộ đội quân nhu phía sau thấy bọn hắn, biểu tình kia giống như gặp quỷ.

Tin tức này rất nhanh đã được trình báo đến bên tai Triệu Nguyên Soái .

“Lâm tiểu cô nương kia mang một đám phế vật hai tay trói gà không chặt trốn ra được?”

Ngồi lắc lư trong xe ngựa, Triệu Nguyên Soái không khỏi nhíu mày.

Kết quả này hắn ngay cả nghĩ cũng chưa từng suy nghĩ, nhưng dựa theo quy củ trong quân, hắn hẳn là phải thăng một chức vị cho tiểu cô nương kia mới đúng. Cái gọi là có công nhất định thưởng, là pháp tắc bằng thép không thay đổi trong quân đội Triệu quốc, coi như hắn là nguyên soái cũng không có khả năng thay đổi được.

“Tốt. Lương Thống lĩnh, ngươi truyền lời của ta xuống. Để tiểu cô nương kia làm đội trưởng đội tiên phong, ngược lại ta muốn xem nàng lợi hại chỗ nào.”

Tuy chuyện này có chút đáng ngờ, nhưng Triệu Nguyên Soái cũng chỉ có thể ban thưởng trước rồi nói sau.

Lương Thống lĩnh mệnh lệnh, rất nhanh tin tức này lại truyền đến tai Lâm Uyển Tích .

“Đội trưởng đội Tiên phong......”

Lâm Uyển Tích nhíu nhíu mày, không biết nói gì cho phải.

“Lâm cô nương, chúc mừng chúc mừng. Về sau tiểu nhân có thể gọi ngài một tiếng Lâm đội trưởng, chỉ là sự tình tiếp theo còn cần ta phải làm, ta xin cáo từ trước.”

Binh sĩ truyền lệnh chắp tay, thay đổi ngựa cười nói .

Đội trưởng đội tiên phong này không thể coi là một công việc béo bở. Chức vụ này hoàn toàn chính xác có cơ hội có thể lập được đại công lao, thế nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.

Lộp bộp lộp bộp.

Không đợi Lâm Uyển Tích phản ứng lại, lại có binh sĩ cưỡi ngựa tới, quát lên: “Lâm đội trưởng, truyền quân lệnh của Triệu Nguyên Soái, lệnh ngươi lúc này lĩnh đội tiên phong xuất phát, một trăm năm mươi dặm hẻm núi trước mặt, điều tra xem có dấu vết địch nhân hay không.”

“Những người khác chỉnh đốn tại chỗ !”

Tên binh sĩ này lại thét lên ra lệnh bốn phía, thật là không uy phong.

Lời vừa nói xong, hắn quay đầu lại nhìn Lâm Uyển Tích cau mày nói: “Lâm đội trưởng, mời ngươi lập tức lên đường. Triệu Nguyên Soái không có nhiều kiên nhẫn.”

Lâm Uyển Tích vừa nhậm chức mới đã tiếp nhiệm vụ như thế, Triệu Nguyên Soái kia quả thực là có chút làm khó người.

“Không có gì đáng ngại, đi thôi.”

Tại thời điểm Lâm Uyển Tích cắn răng chần chờ, Tô Tiểu Bạch cười nhàn nhạt mở miệng.

Lời này làm cho lính liên lạc kia chú ý, hắn trầm giọng lại mở miệng nói: “Hành động lần này ngoại trừ đội tiên phong ra, tất cả những người khác không thể tham gia. Tô tiên sinh, ngươi không phải đội tiên phong, vậy thì không thể tham gia.”

Tô Tiểu Bạch có chút dở khóc dở cười, buông tay nói: “Ngươi biết ta?”

“Triệu Nguyên Soái cố ý dặn dò ta nhất định không thể vô lễ đối với Tô tiên sinh ngài.”

Hắn làm cho người chú ý đến, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Nếu như vậy, ta hiểu được.”

“Xin ngài bẩm báo với Triệu Nguyên soái, nói ta sẽ lập tức khởi hành, để cho hắn yên tâm.”

Lâm Uyển Tích hít sâu một hơi ổn định tâm thần, kiên định nói.

Chờ lính liên lạc kia đi, Tô Tiểu Bạch mới mở miệng cười nói: “Yên tâm đi, ta sẽ đi theo các ngươi từ xa, không có nguy hiểm gì.”

Nàng cảm kích nhẹ gật đầu, thở dài vội vàng trở mình lên ngựa tìm các đội viên trong đội tiên phong của mình.

Quả thực dò đường phía trước là nghĩa vụ của đội tiên phong, nhưng bây giờ ngay cả đội viên của mình Lâm Uyển Tích cũng chưa từng gặp qua, xem như nàng lợi hại hơn nữa, tùy tiện mang theo đội viên xa lạ đi thi hành nhiệm vụ này cũng là cửu tử nhất sinh.

Triệu Nguyên Soái kia không có khả năng không hiểu đạo ly đơn giản này, nhưng hắn vẫn ra lệnh, thậm chí còn cố ý phân phó Tô Tiểu Bạch không thể đi cùng, có thể thấy được hắn ngoan độc cỡ nào.

“Tô tiên sinh, tạm dừng bước!”

Tỷ muội Lâm gia vừa đi, lập tức một tên lính liên lạc chạy tới, hô: “Triệu Nguyên Soái mời ngươi tới nói chuyện, mời đi theo ta.”

Đây cũng là cử động của Triệu Nguyên Soái kia vì không đồng ý cho Tô Tiểu Bạch rời khỏi đội ngũ, mà Tô Tiểu Bạch muốn Lâm Uyển Tích từng bước lên cao cũng chỉ có thể làm theo, bằng không về tình về lý đều không nói được.

“Sư tôn, ta có thể để cho Tiểu Thuần biến thành bộ dáng của ngươi, ngươi cứ yên tâm đi.”

Đột nhiên phía sau hắn truyền đến âm thanh của Mộ Dung Tiệp.

Hết chương 1030.
Bình Luận (0)
Comment