Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 999 - Chương 1029. Huyết Nhục Chiến Trường

Chương 1029. Huyết nhục chiến trường
Chương 1029. Huyết nhục chiến trường

“Ca, cẩn thận!”

Trong hạp cốc xó xỉnh huyên náo có âm thanh người hô lên.

Lúc này số lượng đám Goblin từ bên trên dựa vào dây thừng hạ xuống đã vượt qua một trăm, triền đấu cùng nhóm binh sĩ quân nhu bị vây trong thung lũng này.

Người la lên kia chính là một nam tử nhìn qua hơi non nớt .

Trong tay hắn nắm lấy cây gậy gỗ nhặt ở dưới đất đang gầm thét vọt tới đám Goblin vung vẩy bốn phía, dư quang thấy ca ca của mình đang cúi người vọt tới nơi hẻo lánh.

Nhưng nào ngờ bên cạnh ca ca vừa vặn có một con Goblin vừa nhảy xuống, quái vật kia gào thét lên, chùy gỗ trong tay đập xuống đỉnh đầu hắn.

Đông!

Dưới tiếng vang trầm đục to lớn, một cây gỗ trực tiếp bị cắt thành hai khúc. Dưới cơn nguy cấp đệ đệ phi thân qua thay ca ca mình đỡ được một kích trí mạng này, bộ ngực cũng không tránh khỏi bị một nửa gậy gỗ trong tay còn lại hung hăng đụng vào, lập tức lùi lại mấy bước.

Goblin kia đột nhiên bị cản cũng lảo đảo lui lại mấy bước, tựa hồ lúc rơi xuống đất bị xung kích đầu óc choáng váng.

“Đệ đệ, mau đi cùng ta ! Ta nhìn thấy ở kia có lỗ nhỏ, nói không chừng có thể chạy đi. Lưu ở nơi này chính là chờ chết đó!”

Ca ca bị sợ choáng váng bây giờ mới kịp phản ứng, vội vàng giẫy giụa từ dưới đất bò dậy kéo đệ đệ của mình.

“Ca, ngươi tìm được cửa ra sao? Vậy kêu những người khác đi, chúng ta không thể trơ mắt nhìn bọn hắn chết đi được!”

Bỗng nhiên bị nắm chặt cổ tay đi về phía trước mấy bước, trên mặt đệ đệ có chần chờ, đứng vững lên tiếng hô to.

Tiếng hô này suýt nữa khiến ca ca hồn phi phách tán. Sắc mặt hắn kịch biến quan sát xung quanh sau đó gắt gao bịt kín miệng đệ đệ lại, gầm nhẹ nói: “Gọi lớn tiếng như vậy làm gì? Cái hang nhỏ kia rất nhỏ, một lần chỉ có thể một người đi qua, nếu như nói cho người khác biết chúng ta còn đi thế nào?”

Không đợi đệ đệ tranh luận, đột nhiên một tiếng gào thét làm rung chuyển màng nhĩ hai người , là Goblin vừa rồi khôi phục thanh tỉnh, lần nữa giơ Lang Nha bổng trong tay lên lao đến.

Ca ca nhìn qua quái vật mặt mũi dữ tợn kia, sắc mặt tái nhợt đặt mông ngồi sập xuống đất. Mà đệ đệ siết chặt côn bổng trong tay nhưng cũng không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể cắn chặt răng trơ mắt nhìn Lang Nha bổng kia mang theo hàn phong rơi xuống đỉnh đầu của mình.

Táp.

Đột nhiên có hàn phong quét qua, một vòng hàn mang trong nháy mắt sáng lên trước ngực Goblin, làm cho quái vật kia kêu lên thảm thiết, thân thể cũng vô lực mà rũ xuống.

Đệ đệ cả kinh hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy sau lưng quái vật ngã xuống mặt đất kia hiện ra một bóng hình xinh đẹp, chính là Lâm Uyển Tích.

Lúc này nàng khoác lên một đầu phát ra, trên mặt lấm tấm mồ hôi lại hiển lộ rõ sự xinh đẹp.

Leng keng.

Đột nhiên Lâm Uyển Tích ném trường kiếm trong tay mình đến trước mặt đệ đệ, lớn tiếng quát: “Muốn chiến đấu thì nhặt kiếm lên đi theo ta!”

Tiếng rống vừa dứt, nàng trực tiếp rút ra một thanh trường kiếm xoay người trở lại chiến trường.

Về phần cái gọi là lỗ nhỏ có thể chạy trốn kia, nàng chỉ coi như không nhìn thấy.

Lỗ nhỏ chỉ có thể cứu được mấy người, nhưng chiến đấu có thể cứu tất cả mọi người!

“Đệ đệ, ngươi sẽ không......”

Trông thấy đệ đệ mình quả thật đi nhặt thanh kiếm kia, sắc mặt ca ca biến hóa. Hắn cắn răng đứng lên, run giọng nói: “Ngươi là hán tử, ta là thứ hèn nhát! Ngươi đi không được, ta có thể đi.”

Nói xong ca ca kéo quần áo lên che đỉnh đầu lại, khom lưng nhanh chóng chạy tới lỗ nhỏ. Đệ đệ nắm trường kiếm lên, chuyển thân theo Lâm Uyển Tích tiến thẳng tới trung tâm chiến trường. Từ đó chính là mỗi người đi một ngả, không có ngày gặp lại.

Trong chiến trường, tiếng quái khiếu cùng gầm thét triền miên không dứt, là huyết nhục bắn tung toé, thi thể khắp nơi, không khác gì Tu La Địa Ngục.

Mà lúc này Tô Tiểu Bạch ngồi vững trong chiến trường, được đám binh sĩ che chở để khôi phục linh lực trong cơ thể .

Trước mắt đương nhiên hắn có thể lên tràng giết địch, hơn nữa một khi ra sân sẽ để cho áp lực binh sĩ một phương giảm nhiều. Nhưng động thủ sẽ chỉ khiến linh khí giảm xuống không tăng, khả năng thắng lợi duy nhất còn lại là giết sạch toàn bộ tất cả Goblin dám can đảm đến đây.

Nhưng lúc này thi thể Goblin nằm dưới đất cũng vượt qua trăm, quái vật từ bên trên rơi xuống vẫn là nối tiếp không dứt, có trời mới biết muốn giết sạch bầy dã thú này cần bao lâu.

Hơn nữa coi như Tô Tiểu Bạch lợi hại hơn nữa, cũng không khả năng ở chiến trường nơi này, dưới sự tiến công mãnh liệt như vậy bảo vệ tốt cho từng người. Một khi hắn động thủ, khả năng duy nhất chính là chỉ có thể bảo vệ khoảng trăm người bình yên vô sự, tuyệt đại bộ phận người còn lại đều phải chết.

“Tỷ tỷ, ngươi lùi về sau, để cho ta tới!”

Lâm Uyển Linh lẫn trong đám người chiến đấu, trong mắt nhìn tỷ tỷ mình một đường xông vào trước, trong lòng run rẩy. Nàng vội vàng chen lấn người đi lên phía trước, muốn kéo tỷ tỷ mình trở về.

Nhưng nàng vừa mới đưa tay giữ chặt đầu vai tỷ tỷ đã nghe nàng gầm thét lên: “Uyển Linh, ngươi dùng chút sức lực để kéo ta về, không bằng để dành giúp ta đứng lên giết địch ở đây!”

Tiếng gào này làm cho Lâm Uyển Linh nước mắt cũng tuôn ra. Từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ nàng chưa từng lớn tiếng với nàng như thế. Nhưng lần này là sống chết trước mắt, nàng cũng rõ ràng tỷ tỷ của mình không có ý kia.

Nàng cắn răng lau nước mắt một cái, sau đó cũng gầm thét vọt tới đằng trước tỷ tỷ mình, dùng thân thể mình làm khiên thịt cho tỷ tỷ.

Trên chiến trường tướng soái thân mang lân giáp kim quang loá mắt, tay cầm binh khí hàn mang, để cho thế nhân nói chuyện say sưa. Ai mà biết được thảm trạng máu tanh trước mắt này, tay chân bay tán loạn, da thịt bắn tung toé, ngay cả một nắm cát vàng cũng đáng tiền hơn so với mạng người.

“Uyển Tích cô nương, chuẩn bị khởi hành.”

Đột nhiên con mắt Tô Tiểu Bạch trợn lên, gầm thét nói: “Tránh ra!”

Nghe lời này các binh sĩ vây chung quanh kinh hãi trong lòng, vội vàng kinh hoảng tránh ra một con đường thẳng tới cự thạch kia.

Toàn thân hắn khí thế tuôn ra, cuồng phong bên người nổi lên. Tay để trước mặt bấm chỉ quyết phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hai con ngươi của hắn chăm chú nhìn cự thạch phủ kín đường kia .

Trong chốc lát bên trong cự thạch tuôn ra tiếng vang ầm ầm, linh lực khổng lồ nổ tung trong đống cự thạch, thậm chí mảnh đá bay thẳng lên trời.

Con đường thông suốt!

Lúc này Lâm Uyển Tích một cước đá văng Goblin đã bị đâm thủng ngực trước mặt mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, không khỏi kinh hỉ phải lên tiếng hét lớn : “Nhanh, chúng ta đi mau!”

Không cần nàng mở miệng, mười mấy binh sĩ sớm đã ném đi binh khí nhanh chóng lao tới đường sống. Nhưng bọn hắn vừa đi mấy bước thì đã bị Goblin đằng sau xông tới nện thành thịt nát.

“Không nên chạy loạn! Còn có sức lực hãy cùng ta mở đường phía trước. Chúng ta có thể gắng gượng qua thời điểm tối tăm nhất, quyết không thể té ở trước ánh bình minh!”

Cuống họng khàn khàn , Lâm Uyển Tích nâng cao trường kiếm dính đầy tiên huyết trong tay rống to lên tiếng, là người trước tiên chỉa vào đội ngũ phía trước nhất.

Trong đội ngũ bị thảm trạng của người chạy loạn vừa rồi dọa sợ, chỉ có thể nghe theo lời Lâm Uyển Tích nói, ở phía sau vừa đánh vừa lui.

Táp.

Mấy đạo cuồng phong đột nhiên đảo qua cản đường mười mấy Goblin, để bọn hắn kêu thảm bị cắt thành hai nửa.

Xuất thủ tự nhiên là Tô Tiểu Bạch. Trước mắt để phá khốn cảnh này, hắn cũng không cần nương tay.

“Các ngươi đi trước, ta sẽ tới sau.”

Hắn cất bước đi ngược với phương hướng đám người Lâm Uyển Tích, lẻ loi một mình đặt chân trước mặt đám Goblin đông như biển.

Hết chương 1029.
Bình Luận (0)
Comment