“Tô tiên sinh, chúng ta đi mau!”
Trong hỗn loạn, âm thanh Lâm Uyển Tích cũng biến thành nhỏ yếu vô cùng, phảng phất như trong nháy mắt sẽ bị tiếng ầm ĩ bao phủ.
Mà Tô Tiểu Bạch lạnh nhạt ngồi ở tại chỗ, nhìn nàng cười nói: “Uyển Tích cô nương, cơ hội của chúng ta tới rồi.”
Vừa mở miệng, đột nhiên tay phải hắn biến ảo chỉ quyết, lúc này trên thân phun ra linh khí.
Ầm ầm!
Linh khí cuốn lên cuồng phong, cắt đứt hàng trăm cây cối bốn phía, sau đó ngưng tụ thành kết giới vô hình ở bốn phía .
Cự thạch mang theo uy thế hủy thiên diệt địa mà đến, đâm vào phía kết giới phát ra từng trận chấn động.
Lâm Uyển Tích trợn tròn mắt nhìn thần tích bốn phía, không khỏi lên tiếng kinh hô.
Có Tô Tiểu Bạch xuất thủ, đại bộ phận cự thạch đều bị kết giới chắn bên ngoài, binh sĩ quân nhu cơ bản không bị tổn thương.
“Uyển Tích cô nương, đối phương tiến công còn chưa kết thúc đâu!”
Sắc mặt Tô Tiểu Bạch nhợt gầm lên, lúc này kết giới tiêu thất, linh lực một lần nữa rót vào trong cơ thể hắn.
Theo tầm mắt hắn nhìn lại, Lâm Uyển Tích quả thật thấy trên vách đá đếm không hết thân ảnh màu xanh lục đang thả dây thừng xuống, bọn Goblin này muốn leo xuống bằng dây thừng.
“Trưởng quan đâu, chớ ồn áo, chúng ta cần người chỉ huy!”
“Trưởng quan chết rồi, con đường phía trước cũng bị tảng đá lớn phong kín, đại đội không có khả năng trở lại cứu chúng ta!”
Cho dù đá rơi bị cản lại, nhưng nguy cơ vẫn còn đó. Phần lớn binh sĩ quân nhu là người bình thường, ngay cả tỷ muội Lâm gia có thực lực Trúc Cơ trung kỳ ở trong đó cũng là số một số hai, làm sao có thể ngăn cản được bọn Goblin như lang như hổ này?
So với bị Goblin bị nuốt sống lăng trì, các binh sĩ còn không bằng bị cự thạch ép thành thịt muối.
Mà lúc này đại bộ đội đã sớm tiếp tục lên đường, Triệu Nguyên Soái ngồi vững trong trận nhắm mắt dưỡng thần, nào biết được hậu phương lớn đã thành địa ngục nhân gian.
“Triệu Nguyên Soái, thuộc hạ cầu kiến!”
Ngoài xe ngựa truyền đến âm thanh của Lương Thống Lĩnh, hắn nhíu nhíu mày liền vén rèm xe lên nhìn ra ngoài.
Lương Thống Lĩnh này là tâm phúc của hắn, trong quân có công việc quan trọng Triệu Nguyên Soái đều phó thác cho hắn. Trước mắt còn chưa tới tiền tuyến, tại sao hắn có thể có chuyện tới báo?
“Triệu Nguyên Soái, binh sĩ quân nhu phía sau chúng ta bị Goblin tập kích. Đám súc sinh kia dùng tảng đá lớn phủ kín đường, người của chúng ta trong lúc nhất thời trợ giúp không được.”
Lương Thống Lĩnh cau mày trầm giọng hồi báo.
“Có bao nhiêu binh sĩ bị vây nhốt ?”
“Bẩm nguyên soái đại nhân, là một phần mười binh sĩ quân nhu của chúng ta. Nhưng mà đám người Mộ Dung tiên sinh cũng đều ở bên trong.”
Cười lạnh hai tiếng, Triệu Nguyên Soái hạ màn xe xuống thản nhiên nói: “Đối phương dùng cự thạch phủ kín đường, chúng ta muốn trợ giúp cũng phải hao phí thời gian dài. Trước mắt tình huống tiền tuyến không quá lạc quan, không thể lãng phí thời gian. Huống hồ, binh sĩ quân nhu thiệt hại một phần mười, còn lại chín phần mười để chúng ta đến tiền tuyến đã là dư xài.
“Truyền lệnh xuống, không cần cứu viện, trực tiếp gấp rút lên đường!”
Ngoài xe Lương Thống Lĩnh lúc này ứng thanh: “Vâng”
Lời nói thì êm tai, nhưng trong lòng Triệu Soái đã có tính toán khác.
Tuy hắn làm nguyên soái, ở Vân Thanh quan này chính là thổ hoàng đế. Nhưng nơi này chính là Vân Thanh quan chim không thèm ị, có gì để lấy le?
Trước kia trẻ tuổi nóng tính đắc tội hồng nhân bên cạnh Thánh thượng một câu, hắn bị phái tới trấn thủ biên cương mấy chục năm. Trong nhà không đáng tin cậy, trong triều không người nhớ nhung, sợ cho là hắn đã chết.
Lần này phụng mệnh lệnh Thánh thượng lãnh binh đến tiền tuyến tiêu diệt dị tộc, tuyệt đối là cơ hội tốt tranh công phong thưởng, nói không chừng Thánh thượng bớt giận có thể ban thưởng đại ân, để cho hắn trở lại Yến thành.
Nghĩ đến tình trạng kia, nước mắt Triệu Nguyên Soái liền tuôn đầy mặt. Tuổi đôi mươi đi tới Vân Thanh quan, cho tới hôm nay đã tóc trắng thương râu, rốt cuộc đã qua bao nhiêu năm?
Chỉ là lần này trong mệnh lệnh Thánh thượng phải đi tiền tuyến không chỉ có riêng Vân Thanh quân của hắn, còn có Thiên Nga quân đóng ở phương bắc, Thao Thiết quân đóng ở bên ngoài Thao Thiết hơn năm trăm dặm ở phương nam.
Nếu hắn bởi vì một phần mười binh sĩ quân nhu mà thả chậm bước chân, để những quân đội khác đến tiền tuyến cướp xong công lao trước tiên, hắn lấy cái gì tranh công trước mặt Hoàng thượng, yêu cầu quay về Yến thành?!
“Nguyên soái có lệnh, không cần trợ giúp tiếp tục gấp rút lên đường!”
Cuối cùng trong bộ đội quân nhu hốt hoảng, có lính liên lạc cưỡi ngựa chạy tới lên tiếng gầm thét, đoàn người lại tập hợp chuẩn bị tiếp tục đi lên phía trước.
Nhưng bọn hắn quay đầu nhìn nham thạch to lớn không thể vượt qua kia, trong lòng đã hoảng sợ vạn phần.
Ai có thể nghĩ tới bị vây ở phía sau cự thạch rốt cục là một địa ngục nhân gian như thế nào ?
Lần này bọn hắn may mắn thoát được, nhưng lần sau thì sao? Lần sau bị Goblin vây khốn, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, người bị nguyên soái vứt bỏ có phải là bọn hắn hay không?
Tuy nói như thế, nhưng trong bộ đội quân nhu đều là người bình thường, coi như khăng khăng lưu lại muốn cứu người thì có ích lợi gì đâu? Bọn hắn đều chỉ có thể than một tiếng sinh tử do mệnh phú quý tại thiên, sau đó liền gấp rút lên đường.
Bên ngoài cự thạch, tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, đám binh sĩ bị vây ở trong tuyệt cảnh gần như đã tuyệt vọng.
Cho dù Goblin thân thủ nhanh nhẹn, nhưng muốn từ vách núi thẳng đứng kia theo dây thừng trượt xuống cũng cần một khoảng thời gian. Nhưng các binh sĩ có thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn tử vong từ trên trời rơi xuống mà thôi.
“Đừng lo lắng, dắt ngựa tới!”
Bên trong sự yên tĩnh như chết, Tô Tiểu Bạch gầm lên giận dữ làm đám người giật mình tỉnh giấc .
Bây giờ hắn nhìn cự thạch vô cùng lớn kia cũng hữu tâm bất lực. Mới hắn lấy linh lực bản thân biến ra kết giới ngăn trở vô số cự thạch, đã hao phí phần lớn sức mạnh Kim Đan hậu kỳ của hắn trước mắt, bây giờ muốn đánh tan những cự thạch phủ kín đường này gần như không có khả năng.
Hắn cần thời gian hồi phục linh lực. Nhưng nếu không làm gì mà an vị điều tức, chờ linh lực hắn khôi phục, đám Goblin kia đã sớm làm thị tất cả mọi người .
Các binh sĩ bị hắn gầm lên giận dữ giật mình tỉnh giấc, vội vàng quay đầu nhìn về phía hắn, trong lòng đột nhiên nhớ tới thời điểm vừa rồi cự thạch lăn xuống chính là Tô Tiểu Bạch xuất thủ ngăn lại.
Trước mắt hắn đứng dậy, nói không chừng bọn hắn còn có một chút hi vọng sống!
Nghĩ như vậy, các binh sĩ cũng dấy lên ý chí chiến đấu vội vàng cúi đầu đi tìm binh khí đầy đất.
“Uyển Tích cô nương, đây là thời điểm để người tiến vào quân đội, cơ hội này nên do chính ngươi nắm lấy .”
Vừa nói xong Tô Tiểu Bạch liền đưa một thanh trường kiếm cho Lâm Uyển Tích, tiếp tục nói: “Muốn để bọn hắn phục ngươi, chính ngươi đi điều động bọn hắn ngăn trở Goblin tiến công. Chờ ta khôi phục linh lực, ta có thể đánh tan cự thạch phủ kín đường để cho đoàn người được cứu.”
Nhìn Tô tiên sinh đưa trường kiếm tới, Lâm Uyển Tích cắn răng một cái rồi cầm kiếm lên. Nàng xoay người đi ra, nâng cao trường kiếm trong tay quát: “Nếu muốn mạng sống thì nghe ta. Tất cả tu sĩ đứng ra, trúc cơ sơ trung đứng ra hai bên trái phải, nhanh!”
“Hiện là lúc nào! Còn muốn xếp hàng?”
“Ngươi là một nữ nhi, dựa vào đâu mà dám chỉ huy chúng ta? Các huynh đệ, ta vào quân sớm hơn các ngươi một chút, so với các ngươi kinh nghiệm nhiều hơn một chút, không bằng các ngươi nghe ta!”
Vừa rồi Tô Tiểu Bạch gầm lên giận dữ không người nào dám có nửa câu nói nhảm. Nhưng trước mắt quyền chỉ huy chạy lên trên tay Lâm Uyển Tích, lại một gây ra bao nhiêu sự cố.
Âm thanh huyên náo sột xoạt nối liền không dứt, lại có âm thanh trầm đục, đã có Goblin từ giữa không trung nhảy đến trên mặt đất phát ra âm thanh gầm thét.