Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 997 - Chương 1027. Hành Quân

Chương 1027. Hành quân
Chương 1027. Hành quân

Rời khỏi Vân Thanh quan chính là 300 dặm đường núi gập ghềnh. Đại quân hợp thành một tuyến, lấy kỵ binh tiên phong mở đường, bộ binh hạng nặng ở giữa, lương thực đồ quân nhu để ở cuối cùng, trùng trùng điệp điệp kéo dài trăm dặm, ẩn vào trong núi tựa như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.

Mấy người Tô Tiểu Bạch đi theo Mộ Dung Tiệp, tự nhiên là đi ở cuối cùng, cùng một chỗ với đồ quân nhu binh sĩ tiến lên.

“Sư tổ, tiểu thuần đã dò xét trở về.”

Đồ đệ kia của Mộ Dung Tiệp cưỡi ngựa tụ hợp cùng Tô Tiểu Bạch, trên ngựa chắp tay cúi đầu nói: “Goblin dị tộc ngày càng xâm chiếm biên giới Triệu quốc ta, Thánh thượng hạ lệnh Vân Thanh quân ra tiền tuyến tiêu diệt dị tộc phạm loạn, quốc nội cũng có đại quân ít ngày nữa sẽ đến, tất phải san bằng vương quốc Boolean.”

Vốn là Tô Tiểu Bạch dự định tự mình đi hỏi, nhưng đồ đệ tiểu thuần này của Mộ Dung Tiệp muốn xin đi, hắn liền để cho nàng đi.

Hắn nhẹ gật đầu biểu thị đã nghe thấy, sau đó tiếp tục cưỡi ngựa gấp rút lên đường. Kết quả chiến tranh này như thế nào, ngược lại hắn cũng không quan tâm lắm. Việc hắn quan tâm là ở phụ cận yên lặng quan sát, tìm kiếm binh khí lúc trước của hắn rơi xuống.

Mà tỷ muội Lâm gia lúc này đi đằng sau, Lâm Uyển Linh ngồi không yên, quay đầu dò xét hướng bốn phía .

“Đi nhanh một chút, chúng ta quyết không thể để tụt lại phía sau!”

Đùng một cái, đã thấy được trưởng quan quân nhu kia uy phong mười phần cưỡi ngựa tới, trên tay chấp roi chào hỏi binh sĩ quân nhu bốn phía, đốc thúc bọn thủ hạ nhanh chóng tăng tốc.

Trưởng quan vung vẩy chiếc roi trong tay ở trước mặt một ít binh sĩ sắc mặt sợ hãi, các binh sĩ cũng chỉ đành vung roi trên tay mình đánh lên thân gia súc phía trước.

Lốp bốp lốp bốp, gia súc bị đau chạy về phía trước, binh sĩ cũng giận mà không dám nói gì, chỉ có trưởng quan dương dương đắc ý thật là không bị ràng buộc.

“Tốt, chậm lại một chút! Đi về phía trước nữa sẽ đụng vào đại bộ đội.”

Đột nhiên trưởng quan lại trở về dựng râu trừng mắt lên tiếng gầm thét.

Các binh sĩ cúi đầu kéo lấy dây cương, không dám nhiều lời nửa câu. Đáng thương đám gia súc kia bị ghìm ở đầu, rên rỉ hai tiếng thả chậm bước chân.

Rõ ràng dựa theo tốc độ đều đặn vốn có đi tới là được, trưởng quan này lại muốn lúc nhanh lúc chậm, một bộ dạng sợ quyền hạn trong tay mình không có chỗ dung, quát tháo không ngừng.

Vừa nhanh vừa chậm như vậy làm cho trong mắt Lâm Uyển Tích bốc hỏa.

Chớ nói chi là đến lúc nghỉ ngơi ăn uống, bên trong bánh nướng trên tay trưởng quan kia ẩn giấu không biết bao nhiêu chất béo, hơn nữa trong tay cầm hai cái, trong ngực còn giấu không biết bao nhiêu cái. Mà trong tay binh lính bình thường liếc nhìn lại cũng chỉ có một chút thịt vụn lẻ tẻ mà thôi.

Chia đều đồ ăn, trưởng quan kia cúi đầu vừa ăn vừa đi lên phía trước, vừa vặn đụng vào lưng một binh sĩ. Binh sĩ kia vừa lấy ra bánh nóng được phân, nào ngờ tới còn có sự tình như thế, chỉ có thể kêu lên thảm thiết nhìn bánh nóng từ trong tay mình bay ra ngoài, chính mình cũng đông một tiếng, ngã xuống đất gặm bùn.

Bẹp.

Binh sĩ nằm rạp trên mặt đất còn chưa có ngẩng đầu, chỉ nghe một tiếng kỳ quái, chăm chú nhìn phía trước, chỉ thấy trưởng quan căn bản không hề quay đầu nhìn hắn, ngược lại còn giẫm một cước lên trên bánh nóng rơi trên đường kia, giẫm thành nhão nhoẹt.

“Trưởng quan, bánh của ta !”

Hắn tức giận giẫy giụa bò lên, hô lên tiếng.

Lần này trưởng quan kia bị gọi lại, lạnh nhạt quay đầu nhíu mày quát lên: “Chuyện gì! Không biết lão tử đang dùng cơm sao? Cút sang một bên, chờ sau đó lại tới tìm ta.”

Bị trừng một cái như vậy, binh sĩ kia lập tức như mắc xương ở cổ nói không nên nửa lời. Chờ trưởng quan đi, hắn vội vàng chạy tới chỗ bánh của mình, nhưng cúi đầu xuống chỉ thấy được cái bánh nóng kia đã hòa thành một khối cùng bùn nhão , nào ăn được nữa.

Dưới bóng cây, Lâm Uyển Tích căm hận cắn bánh nướng kẹp đùi dê trong tay một cái thở dài nói: “Tô tiên sinh, ta vốn cho rằng trong quân đội này nếu so với phía ngoài sẽ khá hơn chút, không nghĩ tới tất cả đều phân ra đẳng cấp giai tầng.”

Vừa nói nàng vừa bẻ bánh nóng trong tay ra một nửa, đi tới đưa cho binh sĩ không có bánh nóng để ăn kia.

Một lát sau nàng trở về, vẻ tức giận trên mặt càng lớn, cắn răng mắng: “Binh sĩ kia cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, còn là thời điểm thân thể đang lớn nữa.”

Tô Tiểu Bạch ăn bánh bao nhân thịt của mình, nhàn nhạt mở miệng nói: “Uyển Tích cô nương, một khối bánh này của ngươi chỉ có thể cứu một người nhất thời. Muốn để bọn hắn tốt hơn một chút, đây không phải là biện pháp.”

Hắn cũng không muốn ép Lâm Uyển Tích đi làm việc gì, chỉ là cho một lời đề nghị mà thôi.

Mà nàng nghe được mũi tràn cũng tràn đầy uể oải, ngồi ở bên cạnh lại thở dài nói: “Ta lại có thể có biện pháp gì?” Đột nhiên sắc mặt nàng khẽ biến, vội vàng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại Tô Tiểu Bạch, nói: “Tô tiên sinh, ngươi đã nghĩ được biện pháp gì rồi sao?”

“Biện pháp thì có, chỉ là cần ngươi tự mình đi làm.”

Tô Tiểu Bạch khẽ cười lên, chỉ vào trưởng quan ngồi ở nơi xa ăn thịt kia nói: “Người kia có thể bắt nạt binh lính phía dưới là bởi vì hắn làm trưởng quan. Vậy nếu ngươi làm trưởng quan của hắn, có phải hắn nhất định nghe lời ngươi hay không ?”

Đạo lý đơn giản này, Lâm Uyển Tích nghe xong lập tức hiểu được.

“Tô tiên sinh, ý của ngươi là muốn ta tòng quân?”

Ánh mắt của nàng đảo tròn, trong lòng rất kích động.

Trong quân đội cũng không phải là không có nữ binh, chỉ là phượng mao lân giác, hơn nữa phần lớn đều là đầu bếp binh, hoặc là hậu nhân danh môn làm tướng lĩnh. Lâm Uyển Tích nàng thân là một nữ tử, thật đúng là chưa từng nghĩ tới khả năng này.

Tô Tiểu Bạch nhếch miệng cười cười, mở miệng nói: “Ta nói chỉ là phương pháp có thể để cho những binh sĩ này có thể sinh hoạt khá hơn một chút, về phần làm như thế nào là chuyện của Uyển Tích cô nương ngươi.”

Hai người nói chuyện làm cho Mộ Dung Tiệp bên cạnh nghe được, hắn không có chút cảm giác nào đối với chuyện này, chỉ là vừa ăn thịt, trong đầu còn đang suy nghĩ vấn đề đan đạo .

“Mộ Dung tiên sinh, có thể mời ngươi thay ta nói với nguyên soái một tiếng, ta muốn tòng quân không?”

Đột nhiên hắn nghe thấy âm thanh kích động của Lâm Uyển Tích cắt đứt mạch suy nghĩ trong đầu. Ngăn chặn nộ khí trong lòng, hắn cau mày nói: “Đi cũng được, nhưng Uyển Tích cô nương ngươi đã nghĩ kĩ chưa, đây là muốn chuốc khổ vào người đó.”

“Hơn nữa thủ hạ của Triệu Nguyên soái có 4 thống lĩnh, tất cả đều là con em thế gia, không phải người bình thường có thể rung chuyển địa vị của bọn họ.”

Nghe lời này, sắc mặt Lâm Uyển Tích biến hóa, đột nhiên lại trầm mặc không nói một câu.

“Có thể để cho một người tốt hơn, dù sao cũng tốt hơn so với trơ mắt nhìn mà không thể làm gì .”

Nàng thở dài, vẻ mặt kiên định mở miệng nói.

“Vậy ta đi thông báo thay ngươi một tiếng là được.”

Nói như vậy xong, Mộ Dung Tiệp vừa ăn vừa đứng dậy đi về nơi xa.

Nhưng mới vừa đi chưa được hai bước, đột nhiên bốn phía truyền đến âm thanh sét đánh ầm ầm thật lớn làm cho tất cả mọi người kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu nhìn về bốn phía, muốn xem xảy ra chuyện gì.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã làm cho những binh sĩ này sợ vỡ mật.

Vô số tảng đá thế không thể đỡ từ hai bên núi lăn thẳng xuống, mục tiêu chính là binh sĩ quân nhu bọn họ .

Mà ở đỉnh núi mơ hồ có thể thấy được thân ảnh màu xanh lục rậm rạp chằng chịt, chính là đám chó Goblin kia.

Ở nơi này tiếng vang ầm ầm cực lớn như là Thiên Phạt, trưởng quan mới vừa rồi còn oai phong tột đỉnh nhưng giờ lại không thấy bóng dáng, hàng ngàn hàng vạn người này giống như con ruồi không đầu kêu thảm chạy tán loạn khắp nơi, cầu nguyện mình có thể còn sống sót qua trận tai nạn này.

Hết chương 1027.
Bình Luận (0)
Comment