Đột nhiên bị đám Goblin xông tới chen chúc trong tửu quán, Tô Vân lớn tiếng la khóc.
Bọn quái vật nói tất nhiên là hắn không nghe được, thế nhưng Quách Đại Phú nói hắn lại nghe cực kỳ rõ ràng. Tiểu hài tử nghe người khác nói chuyện làm sao suy nghĩ người khác có rắp tâm gì, trong đầu lập tức nổi lên tràng cảnh sinh động mình biến thành heo sữa quay.
Trong tiếng khóc rống Tô Tiểu Bạch đứng dậy, lập tức làm cho Goblin bốn phía quái khiếu đưa binh khí trong tay ra, ghim thẳng tới hai tay hai chân của hắn.
Đánh vào mấy chỗ này sẽ không trí mạng, nhiều lắm chỉ dưỡng thương một thời gian mà thôi, nam nhân sống sót có thể tiếp tục phát huy được tác dụng.
Nhưng bọn Goblin này quả thực là đánh chủ ý lên người mà bọn chúng không chọc nổi .
Linh lực trong cơ thể Tô Tiểu Bạch như sóng biển sôi trào, vung tay lên lập tức làm cho tửu quán này quang mang tráng lệ.
Ầm ầm!
Trong tiếng vang xen lẫn tiếng đám Goblin kêu thảm.
Đừng nói là những Goblin đứng ở bên cạnh Tô Tiểu Bạch này, ở dưới linh lực xung kích cuồng bạo kia, toàn bộ tửu quán cũng bị huỷ diệt hơn phân nửa.
Mà trong chớp mắt này, Tô Tiểu Bạch tung người vọt lên trực tiếp đưa tay bắt lấy cổ áo Quách Đại Phú đứng ở đàng xa kia .
Bị tràng cảnh trước mắt dọa sợ, con ngươi Quách Đại Phú co rút, há to mồm nói không nên lời.
“Bây giờ ngươi sám hối cũng vô ích.”
Nhìn qua biểu tình kinh hoảng của hắn , Tô Tiểu Bạch nhàn nhạt mở miệng. Trong lúc nói chuyện trên tay hắn hơi dùng sức, lúc này Quách Đại Phú kia kêu thảm phóng lên trời.
Hắn dùng một chút sức này, trực tiếp làm vỡ nát gân mạch trên dưới toàn thân Quách Đại Phú kia, từ đó về phía sau hắn chính là một phế nhân không thể động đậy, ngay cả nói chuyện cũng không nói được .
Mà bọn Goblin thèm thịt người này thì sẽ không buông tha cơ hội ăn mặn .
Tiện tay vứt Quách Đại Phú kia ra nơi khác, Tô Tiểu Bạch quay người lại ôm lấy Tô Vân xông ra ngoài cửa.
Làm như vậy cũng có thể để cho Quách Đại Phú kia nếm thử mùi vị bị người khác lừa gạt tới địa phương quỷ quái tứ cố vô thân này.
Chỉ là ở đây hỗn loạn, chắc hẳn cũng sẽ làm cho đám Goblin của tòa thành chú ý.
“Tô Vân, bây giờ ngươi có thể phân biệt ra được gia gia bị giam ở nơi nào hay không?!”
Ôm hắn trên đường mạnh mẽ lao đi, Tô Tiểu Bạch vội hỏi .
Tô Vân ở trong ngực hắn cắn môi lau nước mắt vội vàng nhìn quanh bốn phía. Qua một lúc hắn mới bỗng nhiên đưa tay chỉ tòa tiểu sơn cách đó không xa, hô lên: “Ca ca, về ngọn núi nhỏ kia đi. Thời điểm ta đang bị nhốt có thể trông thấy ngọn núi nhỏ kia, nhưng mà ở đây nhìn lại nhỏ hơn so với khi đó một chút.”
Nghe tin tức, hắn lúc bước chân hắn lập tức vọt tới tòa tiểu sơn kia.
Lúc này trên đường phố là hoàng hôn, bốn phương tám hướng đều có vô số Goblin vọt tới. Bọn chúng quơ binh khí đơn sơ giương nanh múa vuốt nhào về phía hai người, chỉ tiếc ngay cả ngăn cản Tô Tiểu Bạch nửa giây cũng khó mà làm được.
Chỉ thấy quang mang chớp động, đám Goblin dám can đảm ngăn cản đã nhao nhao biến thành thi thể, mà Tô Tiểu Bạch ôm Tô Vân trực tiếp nhảy tới.
“Ca ca, phương hướng không đúng. Ở bên trái, bên trái!”
Tại góc rẽ, đột nhiên Tô Vân lên tiếng kinh hô.
Hắn mượn vật tham chiếu cách đó không xa, suy ra vị trí lúc mình bị giam giữ.
Tô Tiểu Bạch đương nhiên nghiêm túc, lúc này lập tức rẽ bên trái.
Như thế quẹo trái rẻ phải đến một cái ngõ cụt, cuối cùng hắn nghe thấy Tô Vân trong ngực lên tiếng kinh hô: “Ca ca, đến rồi! Từ nơi này nhìn ngọn núi nhỏ kia, giống với vị trí lúc trước ta bị nhốt như đúc!”
Nghe lời này Tô Tiểu Bạch không khỏi nhăn mày. Bởi vì vị trí bọn hắn đang đứng là một ngõ cụt, chung quanh đều là phòng gạch ngói, ở đâu có ngục giam dưới mặt đất ?
Mà lúc này đầu hẻm cũng đột nhiên có vô số cái bóng di chuyển tới, bao phủ hai người bọn hắn trong đó.
Goblin nhiều vô số kể ngăn ở đầu hẻm, hung hãn không sợ chết giơ binh khí lao đến. Tuy thực lực bọn Goblin này thấp, nhưng giết một con lại tới một con cũng thực sự khiến cho người khác phiền chán.
Huống chi bây giờ căn bản không tìm được vị trí ngục giam.
Dưới tình thế cấp bách, đột nhiên hắn nhíu mày cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất.
Nói không chừng bây giờ ngục giam kia đang ở dưới lòng bàn chân bọn hắn. Nói là làm, hắn lúc này điều động linh lực quán chú trên hai đùi mạnh mẽ đạp mạnh xuống đất.
Ngay sau đó nghe tiếng vang ầm ầm, sàn nhà gạch xanh này trực tiếp bị hắn dẫm thành vô số mảnh đá bay múa trên không trung.
Mà dưới sàn nhà quả thật có một ngục giam dưới đất .
Trong mắt của hắn chợt lóe lên quang mang , vội ôm lấy Tô Vân nhảy vào.
Vừa xuống đất, hắn đã nghe bốn phía có tiếng gió vun vút, là âm thanh binh khí ma sát không khí.
Leng keng!
Vài tiếng giòn vang phía dưới ngục giam này, trong lối đi nhỏ là hoa lửa bắn ra bốn phía, Tô Tiểu Bạch lấy linh lực mạnh mẽ ngăn lại bọn ngục tốt Goblin này tiến công, ngay sau đó xoay chuyển cổ tay phản công lại.
Sau tiếng tạch tạch, mấy ngục tốt này đã nhao nhao nằm ở trên mặt đất.
Giải quyết xong bên này, đỉnh đầu lại truyền tới tiếng bước chân thùng thùng, là truy binh trên mặt đất tiến đến. Hắn vội vàng quay đầu nhìn về bốn phía, lớn tiếng quát: “Tô Vân, gia gia ngươi ở đâu?”
Trong ngục giam này nhốt tất cả đều là nhân loại, không có một con Goblin nào. Nhưng trước mắt một mình Tô Tiểu Bạch lẻ loi xâm nhập hiểm cảnh này, có thể mang theo gia gia Tô Vân rời đi đã là không tệ rồi, muốn mang theo tất cả mọi người cùng đi căn bản là không có khả năng.
Nhân loại bị giam ở trong lồng giam thấy được có người dám xông vào, liền vội vàng tiến lên vuốt đầu gỗ hàng rào quát: “Cứu lấy chúng ta! Mở cửa ra!”
“Ngươi có phải người Triệu quốc hay không? Có phải Triệu quốc đánh tới hay không! Ta đã biết! Bọn súc sinh chết tiệt này. Mau tới mở cửa!”
Bên trong tiếng hô ầm ĩ, Tô Vân vội vàng quay đầu nhìn về bốn phía, muốn tìm nhà tù mình bị nhốt.
Đột nhiên hắn lên tiếng kinh hô, đưa tay run rẩy chỉ vào một nhà tù trống không hô: “Ca ca, ca ca! không thấy gia gia .”
Nghe lời này, Tô Tiểu Bạch lập tức sầm mặt lại.
Bọn này súc sinh nhốt người ở chỗ này chính là vì ăn thịt người. Chẳng lẽ là......
Ngay tại thời điểm trong lòng của hắn tức giận, đột nhiên ở nơi xa thoáng hiện ánh lửa. Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được mấy Goblin đang nắm lấy một lão nhân hơi thở mong manh chạy trốn tới nơi khác.
Hắn không kịp để cho Tô Vân nhận biết, trực tiếp co cẳng vọt tới mấy tên Goblin kia,
“Ngươi đừng đi, mở cửa ra đã!”
Người bị giam ở trong phòng giam trông thấy Tô Tiểu Bạch co cẳng chuẩn bị đi, trong lòng cũng tuyệt vọng, vội vàng thò bàn tay ra khỏi hàng rào muốn giữ hắn lại.
Nhưng bước chân Tô Tiểu Bạch né tránh, dễ dàng vòng qua những người này tiến thẳng đến bên kia.
Ông ông, hắn như cuồng phong cuốn tới. Mấy Goblin kia nắm lấy lão nhân mới từ phần cuối lối đi nhỏ đi lên trên mặt đất. Hắn trọn tròn mắt vội vàng muốn vọt tới đuổi theo.
Ngay tại lúc này, đột nhiên dưới chân truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Dưới tiếng vang này, phảng phất như toàn bộ ngục giam dưới mặt đất cũng đang lắc lư. Một bóng đen to lớn hiện thân ở phần cuối lối đi nhỏ .
Bóng đen này cao khoảng chừng hai, ba mét, rộng hơn một mét, có thể xưng là cự nhân.