Mà lúc này, các tướng sĩ thủ vệ Hoàng thành cũng thi nhau chạy đến, nhìn thấy cảnh bừa bộn đổ nát thê lương, sắc mặt biến đổi thấp thỏm lo âu quỳ xuống đất thỉnh tội.
“Mạt tướng đến chậm, thỉnh bệ hạ giáng tội!”
Trịnh Chỉ Nhụy sắc mặt lạnh như băng, liếc nhìn đám người lập tức phóng ra uy nghiêm của Đế Vương.
Làm cho các tướng sĩ càng hoảng sợ hơn, chỉ sợ sẽ trực tiếp giáng tội xuống nhốt toàn bộ bọn họ vào đại lao.
“Trịnh Bình và tặc nhân kia lại dám lén lút đột nhập vào hoàng cung, trẫm không tin không có người âm thầm trợ giúp , tra! Điều tra thật kỹ cho ta, sai người tra ra manh mối!”
Trịnh Chỉ Nhụy lạnh như băng mở miệng: “Không tra được, các ngươi tự biết sẽ có kết cục gì!”
Lời này vừa nói ra làm thân thể mọi người run lên, sắc mặt tái nhợt hơn, trong lòng đều đang thầm mắng Trịnh Bình.
“Bệ hạ yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ tra nghiêm ngặt, nếu như không tra được, mạt tướng sẽ đưa đầu tới gặp.”
Tưỡng sĩ dẫn đầu nghe vậy vội vàng chắp tay nói.
“Còn nữa, lập tức bắt đám người Trịnh Thuận lại, bọn họ nhất định có tham gia vào, nếu để bọn họ chạy ngươi cũng không cần trở về gặp trẫm!”
Trịnh Chỉ Nhụy hừ lạnh một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
Tướng sĩ đầu lĩnh nghe vậy, vội vàng chắp tay lên tiếng, thấy Trịnh Chỉ Nhụy rời đi, lúc này mới lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó đứng dậy cắn răng nghiến lợi nói.
“Lập tức phái người đi bắt đám người Trịnh Thuận, bắt đầu tra tất cả người trong hoàng cung, ai có tiếp xúc với đám người Trịnh Thuận lập tức bẩm báo!”
“Dạ!”
Các tướng sĩ nhao nhao lĩnh mệnh đi.
Ngoài cung, trong một trà lâu.
Ba người Trịnh Thuận đang vây quanh một cái bàn trà bên cạnh cửa sổ, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, đang đau khổ chờ đợi.
Sau một khắc, phía hoàng cung gió nổi lên mây. Ô ép một chút mây đen đã bao phủ toàn bộ hoàng cung.
Trong mây đen liên tục nổi lên sấm sét màu đen phát ra tiếng nổ lớn.
“Động thủ!”
“Là người hoàng huynh, bọn họ chắc là đang chém giết lẫn nhau!”
“Loại cảnh tượng khủng bố này… Tê, Chỉ Nhụy chết chắc!”
Ba người Trịnh Thuận thấy cảnh này lập tức hít một ngụm khí lạnh, sau đó kích động nghị luận.
Ba người căng thẳng nhìn chăm chú lên Hoàng thành, từng tòa kiến trúc quen thuộc dưới cảnh tượng kinh khủng bị xé thành mảnh nhỏ, trên không trung trôi nổi các loại mảnh vụn của kiến trúc vỡ ra.
Nhưng vào lúc này, ba người lập tức kích động đến cả người run rẩy.
“Chết chắc! Trịnh Chỉ Nhụy chắc chắn đã chết!”
“Đại công cáo thành!”
“Ha Ha, ta biết hoàng huynh nhất định làm được!”
Ba người kích động nghị luận.
Giống như ba người nghĩ, từng đạo ánh đao dần dần biến mất, bầu trời mây đen dồn ép lúc này cũng tản đi.
Trên Hoàng thành, bầu trời dần trở nên sáng tỏ.
“Hô, vậy chúng ta cũng ra mặt!”
“Ha ha, Trịnh Chỉ Nhụy còn muốn ngồi lên hoàng vị, thực sự là nực cười!”
“Nhưng cái hoàng vị này…”
Nói tới đây ánh mắt ba người lóe lên, bắt đầu tình toán làm sao để tranh đoạt hoàng vị lại không chú ý tới sau khi từng đạo ánh đao kia tiêu tán hết, có một vệt tinh quang thoáng qua.
Từ cầu thang của tửu lâu đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Ba người cũng không để ý đến tiếng bước chân này, vẫn đắm chìm trong việc làm sao tranh đoạt hoàng vị.
Phanh!
Cửa gian phòng bị đá văng.
Ba người đang đắm chìm trong suy tư quay đầu lại, sắc mặt khó coi.
“Người nào, không thấy Bản… Bản công tử đang ở sao, cút ra ngoài!”
“Ai ngông cuồng như vậy? Dám xông vào đây?”
“Cút ra ngoài!”
Ba người đồng thời mở miệng quát lớn, mắng to, nhưng mà nhìn thấy người tới, lại sắc mặt thay đổi!
“Phụng mệnh bệ hạ! Đuổi theo nghịch tặc Trịnh Thuận!”
Chỉ thấy tướng sĩ mặc áo giáp, trực tiếp chặn cửa lại, sau đó chắp tay ra hiệu mở miệng nói.
“Bắt ba người bọn họ lại!’
Nghe vậy, các tướng sĩ sau lưng lập tức xông tới chỗ ba người Trịnh Thuận, dáng vẻ hung thần ác sát.
Đám người Trịnh Thuận biến sắc, vội vàng đứng lên.
“Các ngươi muốn làm gì! Các ngươi muốn làm gì!”
“Chúng ta phạm vào tội gì, dựa vào đâu muốn bắt chúng ta…”
Bây giờ thấy những người này, đám người Trịnh Thuận đã hiểu, kế hoạch Trịnh Bình đã thất bại, e rằng bây giờ Trịnh Bình cũng đã chết ở trong hoàng cung, chuyện này bại lộ nhưng mà bọn họ vẫn đang giãy giụa.
Không muốn cứ nhận mệnh như vậy.
“Trịnh Bình đã chết, chưởng môn Thiên Đao Môn đã bị giết chết tại chỗ, nếu các ngươi cảm thấy có thể chạy được thì cứ việc giãy giụa.”
Tướng lĩnh cầm đầu nhìn ba người, cười lạnh quát to.
“Hơn nữa, ba người các ngài là người cuối cùng có liên hệ với Trịnh Bình, hơn nữa đã điều tra ra, ba người các ngươi nhờ vào người trong cung mới để cho đám người Trịnh Bình lẻn vào không bị ai phát hiện!”
Tướng lĩnh này vừa nói xong, ba người Trịnh Thuận lập tức uể oải, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, cuối cùng tất cả lời muốn nói lại nuốt trở về.
“Mang đi!”
Tướng lĩnh dẫn đầu thấy thế cười lạnh vung tay, có tướng sĩ tiến lên áp giải ba người này mang đi.
Từ tiếp nhận đến thẩm vấn vô cùng thuận lợi, không cần dùng lời nói hành động bức cung đã nói ra toàn bộ.
Dù sao mấy người Trịnh Thuận hiểu rõ, chuyện bọn họ tìm người lo lót cho Trịnh Bình để bọn họ thâm nhập vào hoàng cung vốn không gạt được.
Chỉ cần tra một cái là có thể tra ra.
Thư phòng trong hoàng cung.
Trịnh Chỉ Nhụy nhíu mày, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Mà Tô Tiểu Bạch đang đứng trước mặt nàng, ánh mắt lóe lên nhìn từ trên xuống dưới.
“Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc đó đang tu luyện, linh lực phun trào, linh mạch có cảm giác đau nhói…”
“Nàng dùng quá nhiều bảo vật trời đất.”
Tô Tiểu Bạch thu hồi ánh mắt, mở miệng lạnh nhạt nói.
“Nàng hoàn toàn dựa vào phần lớn linh lực bên trong bảo vật để thăng cấp cảnh giới của mình, nhưng lại mặc kệ kinh mạch trong cơ thể có thể chấp nhận ở mức độ nào.”
“Thời gian dài, kinh mạch bị nội thương, những nội thương này vốn sẽ không thể hiện ra vào lúc này, chắc là lúc nàng thăng cấp lên Pháp Tướng, hấp thu luyện hóa linh lực khổng lồ của trời đất bạo phát ra.”
“Đến lúc đó kinh mạch nổ tung sẽ bị thương nặng, cảnh giới sụt giảm.”
Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Chỉ Nhụy biến đổi, không ngờ lại có kết quả đáng sợ như vậy, vô cùng kinh hoàng vội vàng hỏi: “Tướng công vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Rất đơn giản, thành thật tu luyện, trước lúc thăng cấp lên Pháp Tướng nàng không thể ăn bảo vật trời đất để thăng cấp cảnh giới nữa.” Tô Tiểu Bạch mở miệng cười nói: “Bây giờ phát hiện sớm, cũng sẽ không đáng sợ như vậy, về sao từng bước tu luyện, dưới linh lực gột rửa từ từ kinh mạch sẽ cứng cỏi lên.”
“Ừ!”
Trịnh Chỉ Nhụy gật đầu liên tục giống như gà mổ thóc: “Ta hiểu rồi, trước khi lên Pháp Tướng tuyệt đối sẽ không ăn bất kỳ bảo vật thiên địa gì.”
“Mạt tướng cầu kiến bệ hạ.”
Đúng vào lúc này, bên ngoài thư phòng truyền đến một giọng nói thô lỗ.