Nghe Tô Tiểu Bạch giải thích, lão giả gật đầu lia lịa, có thể nói chắc chắn, kỹ càng như thế.
Sao có thể không tin được?
Nhưng mà xem ra phá được trận cũng không đơn giản, nhưng ít nhất cũng biết được nhược điểm đại trận.
“Nếu thật sự là vậy, huynh đệ sẽ là ân nhân của tất cả mọi người trong thành Liễu Châu.”
Lão giả đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt trịnh trọng chắp tay nói: “Xin nhận một bái của lão phu.”
“Không cần đa lễ, ta cũng không làm gì.”
Tô Tiểu Bạch khoát tay áo thản nhiên nói.
Lão giả muốn bái xuống lại phát hiện mình giống như bị một cỗ sức mạnh vô hình kéo lại, mặc cho hắn dùng lực cúi xuống như thế nào cũng đều không bái được!
Trong lòng càng kinh ngạc hơn!
Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Bạch vẻ mặt lạnh nhạt phía trước.
Dù sao mình cũng là Pháp Tướng sơ kỳ, sao lại xuất hiện tình huống muốn bái một cái cũng không được.
Trừ khi người trước mặt này có cảnh giới cao hơn mình rất nhiều.
Nếu không thì không còn cách giải thích nào khác!
Trong nháy mắt, lão giả hiểu ra rất nhiều chuyện.
Trong lòng khiếp sợ cố nén không biểu hiện ra ngoài.
“Huynh đệ thờ ơ như vậy, làm cho lão hủ thật xấu hổ.”
Ánh mắt lão giả lóe lên, nghĩ nghĩ, từ trong ngực móc ra một cái ngọc bội.
“Cái ngọc bội này chỉ là một đồ chơi nhỏ, vừa hay có thể xem như vật trang sức, hy vọng huynh đệ có thể vui vẻ nhận cho.”
Lông mày Tô Tiểu Bạch nhíu lại, liếc qua ngọc bội, vốn muốn từ chối nhưng vừa mở miệng đã thấy lão giả vẻ mặt khẩn cầu và chờ mong.
Cực kỳ hy vọng bản thân có thể nhận lấy nó.
“Được, vậy như mong muốn của lão tiên sinh.”
Tô Tiểu Bạch gật đầu nhẹ, nhận lấy cái kia.
Ngọc bội toàn thân trắng noãn, trên tay tản ra một loại cảm giác làm lòng người tĩnh tâm, mặt trước là Điêu Long Họa Phượng, sinh động như thật, mặt sau lại có một chữ Lý. “Tiểu huynh đệ thích là được rồi, đối với ngươi mà nói thứ này cũng chỉ là một vật trang sức mà thôi.”
Lão giả thấy Tô Tiểu Bạch nhận lấy ngọc bội, mặt mày hớn hở, tiếp tục nói.
“Lão hủ biết được bí mật yêu đấu trận, trong lòng rất vui mừng, vô cùng nóng vội, cho nên bèn cáo từ trước, tiểu huynh đệ từ từ dùng.”
Tô Tiểu Bạch gật đầu nhẹ, không nói gì.
Lúc này lão giả mới cung kính quay người rời đi.
Hoàng cung Đại Chiêu đế quốc, trong thư phòng.
Trịnh Chỉ Nhụy điều tức tĩnh dưỡng xong, kinh mạch quả nhiên an ổn, linh lực có phun trào như thế nào cũng sẽ không có cảm giác đau nhói như lúc trước, vô cùng mừng rỡ đứng lên.
Vội vàng phá cửa ra ngoài, đi đến thư phòng muốn báo tin vui với Tô Tiểu Bạch.
Nhưng mà lúc nàng chạy chậm tới thư phòng, đẩy cửa đi vào lại phát hiện trong đây đã không còn bóng dáng Tô Tiểu Bạch.
Trịnh Chỉ Nhụy lập tức sững sờ tại chỗ, ngây ra như phỗng.
Lúc này một luồng gió nhẹ thổi tới, trên bàn sách một tờ giấy trắng giật giật.
Một màn ánh sáng đột nhiên hiện lên trước mặt Trịnh Chỉ Nhụy.
Trịnh Chỉ Nhụy lấy lại tinh thần, vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy trên màn sáng có một hàng chữ.
“Ta đi rồi, không cần tìm ta, đợi ngươi bước vào Pháp Tướng ta sẽ trở về.”
“Đi… Tướng công đi…”
Trịnh Chỉ Nhụy thừ người ra, nghĩ mãi không rõ vì sao Tô Tiểu Bạch lại muốn đi.
Nhưng mà nàng nhìn thấy câu nói cuối cùng kia, trên mặt lại hiện ra mừng rỡ.
Tướng công nói chỉ cần bước vào Pháp Tướng thì sẽ trở về.
Ánh mắt Trịnh Chỉ Nhụy lóe lên, vẻ mặt đầy kiên định.
“Vậy ta sẽ đi bế quan, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đột phá Pháp Tướng.”
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Vĩnh quốc, trong phủ thành chủ.
Trong đại điện bầu không khí ngưng trọng.
Có người mặc áo giáp, có người mặc trường báo đang lo lắng chờ đợi ở trong đại điện.
“Thành chủ làm gì vậy, lâu như vậy còn chưa trở lại.”
“Ai biết, bình thường lúc này thành chủ sẽ đi dạo ở trong thành.”
“Chắc cũng sắp trở về rồi.”
“Không được, không thể cứ chờ ở đây, chuyện này quá mức khẩn cấp, phải lập tức bẩm báo với thành chủ!”
“Vậy còn chờ gì, bây giờ lập tức đi tìm thành chủ!”
Đám người nghị luận, có người nhịn không được quay người định rời đi.
“Gấp cái gì, không phải ta đã trở về rồi sao.”
Đúng vào lúc này, có một lão giả cất bước đi vào trong đại điện.
“Thành chủ đại nhân, cuối cùng ngài cũng trở về.”
“Thành chủ đại nhân việc lớn không xong rồi, Lang Yêu núi Thiên Sát có động tĩnh!”
Đám người thấy lão giả ánh mắt sáng lên vội vàng tiến lên nghênh đón, lo lắng mở miêng nói.
“Lang yêu… Nhị đại vương núi Thiên Sát?”
Lão giả khẽ nhíu mày nói.
Nếu như Tô Tiểu Bạch ở đây nhất định sẽ nhận ra lão giả này chính là người hôm nay hắn tình cờ gặp ở trà lâu.
Nhưng hắn cũng chính là thành chủ thành Liễu Châu, Lý Thành Khiêm.
“Đúng vậy, chính là Nhị đương gia núi Thiên Sát, hắn đang dẫn theo 15 vạn tiểu yêu đến tập kết trong một sơn cốc cách thành Liễu Châu không tới ba mươi dặm!”
Có một tướng quân mặc áo giáp tiến lên nói.
“15 vạn!”
Lão giả nghe vậy biến sắc.
Lang Yêu kia chính là yêu ma Độ Kiếp sơ kỳ, thực lực vô cùng khủng bố.
Mà dưới trướng của hắn có 15 vạn tiểu yêu, lập ra yêu đấu trận chính là mười lăm cường giả Pháp Tướng hậu kỳ.
Đội hình như vậy, nếu như đánh lén thành Liễu Châu chính là kiếp nạn của tướng sĩ Liễu Châu.
Huống hồ, 4 con yêu quái khác núi Thiên Sát cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Không cần nghĩ cũng biết, bốn tên Yêu Vương giảo hoạt kia nhất định đang chờ thời khắc mấu chốt lúc mấy Lang Yêu tiến công thành Liễu Châu, sẽ xuất binh tiến đánh. Sau đó có thể trong một lần chiếm được thành Liễu Châu.
“Nhanh chóng đến thành trì xung quanh cầu tri viện.”
Lý Thành Khiêm lập tức mở miệng phân phó.
“Cần gấp hai cường giả Độ Kiếp đến đây trợ giúp.”
“Mạt tướng đã phái người đi cầu viện, chắc là chưa đến một ngày viện quân sẽ đuổi tới!”
Một người tiến lên phía trước nói.
Lão giả gật đầu, sau đó mới bước lên trước ngồi lên chủ tọa dành cho thành chủ.
Nhìn bộ dạng bảy người người trong đại điện mặt mày ủ giũ, ai cũng thở dài, lại mỉm cười.
“Hôm nay dưới sự trợ giúp của một tiểu huynh đệ, lão phu đã tìm được chỗ sơ hở của yêu đấu trận.”
“Cái gì! Chỗ sơ hở của yêu đấu trận?”
“Lời thành chủ nói là sự thật sao?”
“Nếu thật sự có thể tìm được sơ hở của yêu đấu trận thì không phải là một chuyện vô cùng tốt đối với Liễu Châu ta sao.”
Đám người lập tức kích động lên, vội vàng nghị luận.
Mặc dù đám người trong thành Liễu Châu ứng phó với năm vị Yêu Vương tu vi Độ Kiếp vô cùng khó khăn.
Nhưng mà có những thành trì khác hỗ trợ, vẫn có thể giữ vững được thành Liễu Châu.
Nhưng mà nếu cộng thêm tiểu yêu trong núi Thiên Sát, 70 vạn tiểu yêu tạo thành yêu đấu trận tương đương với bảy mươi Pháp Tướng hậu kỳ.
Ai có thể ứng phó được?
Cho nên núi Thiên Sát mới cực kỳ khó giải quyết!
Nếu như có thể phá yêu đấu trận thì phá núi Thiên Sát cũng chỉ là bỏ ra một cái giá lớn cùng vấn đề thời gian mà thôi!
Như vậy sao mọi người không kích động cho được.
“Đúng vậy, chỗ sơ hở của yêu đấu trận rất đơn giản, chỉ cần một vị Pháp Tướng hậU kỳ mang binh giết lên là có thể phá!"
Cách mà Lý Thành Khiêm chuẩn bị dùng chính là cách thứ nhất mà Tô Tiểu Bạch nói, cũng là cách đơn giản nhất.
“Là cách gì?”
“Thành chủ nói nhanh lên một chút.”
Thấy mọi người kích động như vậy, Lý Thành Khiêm cười nhạt một tiếng; “Còn cần thí nghiệm một phen, lần này Lang Yêu suất binh đến đúng lúc là cơ hội tốt để thí nghiệm.”