Đám người trong đại điện như có điều suy nghĩ gật đầu.
Đây đúng là cơ hội tốt, nhưng mà một khi Yêu Vương không đầu của núi Thiên Sát kia dốc hết toàn lực thì tình huống rất nguy hiểm.
“Ai muốn thống lĩnh đại quân tiến lên đối kháng với yêu đấu trận dưới quyền của Lang Yêu kia.”
Nói xong, Lý Thành Khiêm nhìn qua mọi người trong đại điện nói.
Đám người hai mắt sáng lên đều muốn tiến lên thử một phen xem cái sơ hở yêu đấu trận này có phải thật như vậy không.
Thấy mọi người tranh chấp Lý Thành Khiêm mới khoát tay áo nói: “Như vậy, để Hạ Hạng, ngươi với tướng sĩ dưới trướng đối kháng với yêu đấu trận!”
Trong đại điện một tướng sĩ mặc áo giáp nghe vậy, trên mặt đầy vui mừng đi lên chắp tay: “Mạt tướng tuân lệnh!”
“Mạt tướng tuyệt đối sẽ không để thành chủ thất vọng!”
Hạ Hạng này chính là tướng quân thủ thành của thành Liễu Châu, thực lực đã tới Pháp Vương đỉnh phong cũng chỉ cách Độ kiếp một bước nữa.
Để hắn lĩnh đại quân đi thí nghiệm sơ hở yêu đấu trận là thích hợp nhất.
“Những người còn lại, thủ vững thành trì, nếu có xảy ra tình huống gì lập tức trợ giúp.”
Lý Thành Khiêm tiếp tục mở miệng phân công.
Đám người còn lại nhao nhao chắp tay đáp lại.
“Lý Phong, viện quân khoảng bao lâu nữa sẽ tới?”
Sau khi phân phó xong, Lý Thành Khiêm nhìn về phía một người khác hỏi.
Viện quân, chính là cường giả Độ Kiếp.
Mặc dù trong thành Liễu Châu có một cường giả Độ Kiếp trấn thủ. Nhưng nếu núi Thiên Sát quyết đập nồi dìm thuyền (liều chết đến cùng), bất chấp mọi thứ tiến công thành Liễu Châu… Cho dù có đại trận thành Liễu Châu yểm trợ thì đứng trước năm cường giả cảnh giới Độ Kiếp thì một cường giả Độ kiếp cũng quá nhỏ bé.
Cho nên chủ yếu vẫn là phải nhanh chóng để số lượng cường giả Độ Kiếp trong thành Liễu Châu tăng lên.
“Trong ba ngày là có thể tới.”
Lý Phong nghe vậy cười khổ nói: “Đây là trên triều đình điều từ những thành trì khác đến, nhanh nhất cũng phải mất ba ngày…”
Đám người trầm mặc, ai cũng không dám bảo đảm trong ba ngày năm Yêu Vương núi Thiên Sát sẽ không tiến công thành Liễu Châu.
“Đi thôi, canh phòng nghiêm nghặt thành Liễu Châu.”
Lý Thành Khiêm vuốt vuốt huyệt thái dương, khoát tay nói.
Lúc này đám người mới chắp tay rời đi.
Chỉ còn lại một mình Lý Thành Khiêm ngồi trên ghế thành chủ lắc đầu thở dài.
Bách tính trong thành cũng không biết năm tên Yêu Vương núi Thiên Sát sắp tiến công thành Liễu Châu.
Dân chúng vẫn giống như trước, dự trữ hàng hóa lương thực đề phòng yêu quái tiến công.
Đây là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm.
Trong trà lâu, Tô Tiểu Bạch đang nhấp một ngụm trà, tiện tay ném một củ lạc vào trong miệng, đúng vào lúc này, một đám người đột nhiên vọt vào.
“Cmn, chưởng quỹ của các ngươi đâu, bảo hắn lăn ra gặp bản công tử!”
Trong đó một người cầm đầu, mặc trường bào tơ lụa, bên hông phối thêm một khối ngọc bội, trang điểm ăn mặc lóe loẹt, xem ra chính là nhà có tiền có quyền.
Ở lầu một những khách nhân nghe thấy tiếng gào dữ tợn này vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.
“Thì ra là Triệu Thành, hắn không phải Triệu gia đại công tử sao, sao lại chạy tới đây?”
“Ngươi biết cái gì, chưởng quỹ của tửu lầu Hoa Anh Thảo này chính là người nổi danh ở thành Liễu Châu Liễu Như Tuyết cô nương!”
“Thì ra là vị này! Nghe nói vị Liễu cô nưng này có vẻ ngoài khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn, chính là đệ nhất mỹ nhân của Vĩnh quốc chúng ta.”
“Cũng bởi vì như vậy mới bị vị Triệu Thành công tử này coi trọng, nhiều lần theo đuổi, đáng tiếc là Liễu cô nương này tính cách rất thanh cao, căn bản chướng mắt loại người dựa vào gia thế khi nam bá nữ (khinh thường đàn ông ức hiếp phụ nữ) này.”
“Nói như vậy, hôm nay Triệu Thành cũng là đến tìm vị Liễu cô nương này sao?”
“Đó là đương nhiên!”
Khách nhân dưới lầu một lập tức châu đầu ghé tai, nhỏ giọng nghị luận.
Lúc này tiểu nhị mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi đến trước mặt Triệu Thành, vẻ mặt nịnh hót cười nói.
“Triệu công tử, hôm nay chưởng quỹ của chúng ta có việc đi ra ngoài, bây giờ không có ở trong tiệm. Nếu không ngài xem thế này được không, chờ chưởng quỹ về ta sẽ nói với chưởng quỹ là ngài tới tìm…”
“Xéo đi!” Triệu Thành nghe vậy giận dữ, đột nhiên xoay người tát một cái, trực tiếp để lại một dấu tay trên mặt tiểu nhị.
Vẻ mặt u ám mắng: “Cmn, ngươi là cái thá gì, nơi này có chỗ cho ngươi nói sao? Xéo đi, mau bảo Liễu Nhược Tuyết ra gặp ta nếu không bản công tử sẽ đập tửu lâu này!”
“Lời của công tử ngươi nghe rõ chưa, nhanh đi mời Liễu Nhược Tuyết ra gặp công tử!”
“Một chưởng quỹ tửu điếm nhỏ nho cũng dám cự tuyệt Triệu công tử, ta thấy Liễu Nhược Tuyết vẫn chưa biết lợi hại của Triệu công tử!”
“Hừ, một câu nói của Triệu công tử có thể dỡ cái tửu lâu này xuống, Liễu Nhược Tuyết lại dám làm càn?”
Triệu Thành vừa dứt lời, mấy tên thủ hạ lập tức nhếch miệng kêu to.
Ra vẻ chuẩn bị đập cái tửu lầu này.
Dọa tiểu nhị vô cùng sợ hãi, sắc mặt biến đổi thân thể còn đang run rẩy.
“Công tử, công tử đừng nóng vội, tiểu nhân lập tức đi tìm chưởng quỹ…”
“Nhanh, bản công tử không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây.”
Triệu Thành cười lạnh khoát tay khinh thường mắng.
“Trước khi bản công tử hết kiên nhẫn, Liễu Nhược Tuyết phải ra đây, nếu không bản công tử sẽ đập nát tửu lâu này!”. “Vâng vâng vâng…” Tiểu nhị vội vàng gật đầu một cái, trên trán toát mồ hôi lạnh quay người lập tức lao nhanh đi.
Triệu Thành hừ lạnh một cái, trực tiếp ngồi ở xuống cái ghế bên cạnh, liếc qua lầu một lại phát hiện mọi người đều đang nhìn hắn lập tức lông mày nhíu lại.
“Nhìn cái gì! Nhìn nữa lão tử sẽ móc hết mắt của các ngươi!”
Một tiếng hét to, những người này biến sắc vội vàng xoay người không dám nhìn Triệu Thành.
Triệu thành thấy vậy lúc này mới vênh váo đắc ý cười lạnh.
Cạch cạch.
Trên bậc thang truyền đến một trận tiếng bước chân, Triệu Thành bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nam tử khí chất phiêu phiêu xuất trần mặc quần áo đơn giản nhưng vô cùng sạch sẽ.
Lúc đầu Triệu Thành còn tưởng là Liễu Nhược Tuyết, không ngờ lại là một nam tử đi xuống, lập tức chau mày.
Thủ hạ thấy thế, biết Triệu Thành trong lòng bất mãn, liền ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tiểu Bạch đang đi xuống lầu, trên mặt cười lạnh.
Tô Tiểu Bạch vốn không để ý đến bầu không khí ngưng trọng này mà cất bước đi thẳng ra cửa.
Không hề liếc mắt nhìn đám người Triệu Thành.
Nhưng lúc Tô Tiểu Bạch sắp đi qua Triệu Thành, đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh.
“Dừng lại, ai cho ngươi rời đi!”
Lời nói vừa dứt, hơn mười tên thủ hạ bên cạnh Triệu thành liền cất bước ngăn ở trước mặt Tô Tiểu Bạch.
Dáng vẻ hung thần ác sát.
“Cmn, ngươi điếc sao, không nghe thấy Triệu công tử bảo ngươi dừng lại sao!”
“Dừng lại, me no ngươi dám động một cái lão tử đánh chết ngươi!”
“Lần đầu tiên ta thấy trong thành Liễu Châu có người phách lối cuồng vọng như vậy dám không nhìn Triệu công tử!”
Đám tay sai cười lạnh, vẻ mặt giễu cợt nói.
Nghe vậy, Tô Tiểu Bạch nhíu mày, đối với lời nhục mạ của những người này, nhắm mắt làm ngơ.
Người có bao giờ thấy lão hổ quan tâm đến con chuột ở trước mặt hắn khiêu khích không?