Tô Tiểu Bạch mặt không thay đổi nhìn hơn mười tên tay sai chắn trước mặt, thản nhiên mở miệng: “Thế nào, đây là nhà ngươi mở? Ngươi nói không cho người ta đi, thì ngươi ta không được đi sao?”
“Đúng là nhà ta mở đó, thế nào!”
Những người này chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Tô Tiểu Bạch thân thể lập tức run lên, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, đang không biết làm sao, một giọng nói vang lên.
Chỉ thấy Triệu Thành đứng dậy, cất bước đi tới trước mặt Tô Tiểu Bạch.
“Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi từ đâu tới, cũng không quan tâm ngươi có thân phận gì, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ ở thành Liễu Châu, ai cũng không thể phách lối ở trước mặt ta!”
“Ở thành Liễu Châu này ta là chính vương pháp.”
Triệu Thành nhếch miệng, dáng vẻ giương nanh múa vuốt.
“Không đúng sao.”
Tô Tiểu Bạch lại là dáng vẻ lười nhác, thản nhiên nói.
“Vừa rồi hình như ta nghe những người uống trà ăn cơm này nói chưởng quỹ ở đây là Liễu Nhược Tuyết.”
“Thế nào, ngươi là Liễu Nhược Tuyết?”
Nói xong, Tô Tiểu Bạch mới liếc về phía Triệu Thành, cười lạnh nói.
Lời này vừa nói ra lập tức làm Triệu Thành nghẹn không nói ra lời.
“Tiểu tử ngươi nói vớ vẩn gì đó, ở đây không có chỗ cho ngươi nói!”
Triệu Thành giận tím mặt, sắc mặt đỏ lên, chỉ vào Tô Tiểu Bạch mắng.
“Ta nói hôm nay không ai được rời khỏi đây, thì ai cũng đừng hòng đi.”
Hai mắt Tô Tiểu Bạch híp lai, trong mắt tản ra một loại ánh sáng nguy hiểm.
“Triệu Thành ngươi muốn làm gì! Ngươi có gì bất mãn cũng đừng hướng vào khách nhân của ta!”
Đúng vào lúc này, một giọng nói thanh thúy như chim hoàng anh vang lên, ẩn chứa một tia bất mãn… Đám người nghe thấy giọng nói thanh thúy dễ nghe, nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy người tới, tất cả mọi người đều hít vào một hơi.
“Nhược Tuyết cuối cùng ngươi cũng đến.”
Triệu Thành cũng nhìn thấy người tới, hai mắt sáng lên, bộ dạng thèm nhỏ dãi nói.
Tô Tiểu Bạch cũng không nói chuyện mà nhàn nhạt đánh giá người tới.
Chỉ thấy người tới có ngũ quân tinh xảo, dáng người thướt tha, mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, trên mặt trang điểm nhẹ lại cực kỳ xinh đẹp.
Làm cho người ta đã gặp qua là không quên được.
Quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành, dung nhan chim sa cá lặn
Mà nữ tử vô cùng xinh đẹp đẹp này lẽ ra trên mặt phải tươi cười như hoa, nhưng lúc này vẻ mặt lại lạnh như băng, mắt hạnh trừng Triệu Thành.
“Triệu Thành ngươi muốn làm gì, ta đã nói với ngươi, ta và ngươi là không thể!”
Liễu Nhược Tuyết tiến lên hai bước ngăn ở trước mặt Tô Tiểu Bạch đối mặt với Triệu Thành.
“Sao lại không thể, ta chỉ muốn ngươi làm nữ nhân của ta!”
Triệu Thành căn bản không quan tâm trong lời nói của Liễu Nhược Tuyết đầy phẫn nộ và lạnh như băng, vẫn đưa cổ lên kêu.
“Nằm mơ giữ ban ngày! Ta không thể cùng với ngươi, ngươi đừng hi vọng nữa.”
Liễu Nhược Tuyết không chút sợ Triệu Thành khoát tay nói.
Thái độ vô cùng kiên quyết.
“Vì sao! Dựa vào cái gì ngươi không thể làm nữ nhân của ta!”
Trầm mặc, sau trầm mặc là ngưng trọng, Triệu Thành đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trợn trừng đầy tơ máu, kích động hét lớn dữ tợn.
“Bây giờ, ngươi đã không còn là Liễu Nhược Tuyết của trước kia, cha mẹ ngươi đều đã chết, ngươi đã không còn là con gái của tướng quân!”
“Ở trước mặt ta, ngươi chỉ là một bách tính bình thường, ta muốn ngươi làm nữ nhân của ta, ai dám ngăn cản ta!”
“Ta nể mặt ngươi, cho nên năm lần bày lượt theo đuổi ngươi, nhưng không có nghĩa là ta không có cách gì đối với ngươi!”
Triệu Thành đã rơi vào điên cuồng, năm lần bảy lượt theo đuổi đều bị Liễu Nhược Tuyết từ chối, thậm chí không hề để ý đến mặt mũi của hắn.
Điều này làm người vốn coi trọng mặt mũi như Triệu Thành vô cùng tức giận.
Mà lần này ở trong tửu lâu trước mặt nhiều khách như vậy lại bị quát lớn, bị từ chối.
Triệu Thành rốt cuộc cũng không nhịn được phẫn nộ trong lòng nữa, bạo phát!
“Người đâu! Me no, trói Nhược Tuyết lại mang về trong phủ cho ta!”
“Dạ!”
Triệu Thành vừa dứt lời, chỉ thấy đám thủ hạ bên cạnh thi nhau tiến lên, bàn tay lớn vồ một cái muốn mang Liễu Nhược Tuyết đi.
Nhưng hai mắt Liễu Nhược Tuyết lại sáng lên, bỗng nhiên tiến lên hai bước, một cước đạp một tên tay sai ra ngoài!
“Hảo chiêu thức!”
Khách nhân đang xém náo nhiệt ở bên cạnh lập tức vỗ tay bảo hay.
Nhưng dưới ánh mắt giết người của Triệu Thành lại nhanh chóng cúi đầu không dám hé lời nào.
Liễu Nhược Tuyết xuất thân tướng môn đã là Kết Đan sơ kỳ, thực lực cao siêu.
Những người ở đây cao nhất cũng chỉ có Trúc Cơ, sao có thể là đối thủ của Liễu Nhược Tuyết.
Đừng nhìn hơn mười người vây quanh Liễu Nhược Tuyết, nhưng không lâu sau những người này đều bay ngược ra ngoài, đập xuống, người ngã ngựa đỏ.
“Chỉ mấy tên phế vật này mà muốn trói ta đi? Triệu Thành ngươi cũng quá coi thường Liễu Nhược Tuyết ta rồi!”
Liễu Nhược Tuyết đứng tại chỗ, nhìn thủ hạ nằm trên mặt đất che vết thương gào thét, cười lạnh nói.
Triệu Thành nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng Liễu Nhược Tuyết.
“Tốt, đây là ngươi tự tìm, đừng trách ta vô tình.”
Bỗng nhiên tiến lên, Triệu Thành đưa tay hướng về phía Liễu Nhược Tuyết tóm.
Dưới một chiêu này, kình phong gào thét bộc phát ra làm cho khuôn mặt đắc ý của Liễu Nhược Tuyết thay đổi!
Một chiêu này rất tàn nhẫn, nếu như bị tóm trúng-sợ là lập tức sẽ đánh mất sức chiến đấu. Liễu Nhược Tuyết không dám chần chờ, cũng không dám mạnh mẽ chống đỡ, vội vàng lui lại muốn né tránh… Nhưng mà có vẻ Triệu Thành đã sớm dự liệu được Nhược Tuyết sẽ tránh, dưới chân đột nhiên tăng tốc, lập tức vọt tới trước mặt Liễu Nhược Tuyết.
Liễu Nhược Tuyết cũng không ngờ tốc độ của Triệu Thành lại đột nhiên bộc phát tăng tốc nhiều như vậy, nhất thời không phát hiện lại phải đối mặt với một chiêu kia, không có chút sức chống cự nào!
Bả vai lập tức bị nắm lấy, Triệu Thành nhân cơ hội đứng dậy tiến lên, một tay khác vung lên muốn đánh ngất Liễu Nhược Tuyết.
Liễu Nhược Tuyết biết lần này nàng thật sự sẽ bị Triệu Thành bắt đi.
Liều mạng đưa tay muốn chống cự.
“Hừ! Kết Đan sơ kỳ đã cảm thấy mình là vô địch? Liễu Nhược Tuyết ta cho ngươi biết, lúc trước ta vẫn luôn nhường ngươi, không có nghĩa là ta sợ ngươi.”
Triệu Thành cười lạnh, một tay khác nắm chặt thành quyền đập vào cái tay Liễu Nhược Tuyết đưa ra cản.
Phanh!
Liễu Nhược Tuyết cảm thấy hai tay của mình giống như đập vào miếng sắt, đau đến mức suýt chút nữa rớt nước mắt, mà đúng vào lúc này, một quyền kia cũng hạ xuống.
Phanh!
Vốn cho là một quyền này hạ xuống mình sẽ ngất di nhưng không ngờ một quyền này của Triệu Thành lại phong ấn linh lực của mình.
Không còn linh lực, cảnh giới chỉ là một chuyện cười, tất cả chiêu thức đều không thể sử dụng được, thậm chí có thể nói bây giờ Liễu Nhược Tuyết chỉ là một nữ tử bình thường!
“Bây giờ, ngươi còn có lời gì muốn nói không?”
Triệu Thành lôi cổ áo trực tiếp nhấc Liễu Nhược Tuyết lên, vẻ mặt đắc ý cười lạnh.
“Ngươi nằm mơ! Cho dù ta chết cũng sẽ không để ngươi toại nguyện.”
Liễu Nhược Tuyết mắt hạnh trừng lớn, hàm răng trắng noãn cắn môi đỏ, nói ra từng chữ tràn đầy phẫn nộ và hận ý.
“Tốt! Vậy ta sẽ để ngươi biết, làm nữ nhân của ta sẽ có tư vị gì!”