Triệu Thành càng thêm phẫn nộ, đến lúc này Liễu Nhược Tuyết còn không đồng ý.
“Tối nay, ta sẽ cùng ngươi thành hôn! Để ta xem sau khi thành hôn còn ai dám quản nữ nhân của ta!”
Triệu Thành xách Liễu Nhược Tuyết quay người muốn rời khỏi tửu lâu.
Lúc Triệu Thành cất bước sắp đi ra khỏi tửu lâu đột nhiên dừng lại giống như nghĩ tới điều gì.
“Tiểu tử thúi, ở trước mặt bản công tử còn dám phách lối cuồng vọng, không cho ngươi chút giáo huấn thì không lâu nữa cái thành Liễu Châu này sẽ không chứa nổi ngươi!”
Nói xong, Triệu Thành quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Bạch, vẻ mặt dữ tợn hung ác, phất tay một cái Ly Hồn Đinh bắn về phía Tô Tiểu Bạch.
Ly Hồn Đinh này chính là ám khí hung tàn số một.
Nếu như trúng Ly Hồn Đinh sẽ đau đớn ba tháng da thịt toàn thân hư thối, toàn bộ linh lực bị độc tính cắn nuốt, sau đó trở thành một phế nhân.
Cuối cùng chết đi trong thống khổ!
Có thể nói là loại ám khí làm cho tất cả người tu hành Liễu Châu nghe thấy phải biến sắc.
Liễu Nhược Tuyết bị Triệu Thành xách đi nhìn thấy trong tay Triệu Thành lóe lên ánh sáng đen, liền biết là không ổn!
Vội vàng mở miệng nói: “Không được! Bỏ qua cho hắn, hắn chỉ là khách của tửu lâu ta thôi!”
“Không được lạm sát kẻ vô tội!”
“Chậm rồi!”
Triều Thành nghe vậy, tiện tay hất lên, tiếng xé gió vào thét lập tức truyền ra, sau đó cười lạnh nói.
“Ta muốn để cho tiểu tử này đau đớn ba tháng, sau đó chết đi, để cho tất cả mọi người trong thành Liễu Châu này biết Triệu Thành ta là người mà không phải ai cũng có thể trêu chọc!”
Xoát!
Ánh sáng đen bắn thẳng đến chỗ Tô Tiểu Bạch. Nhưng Tô Tiểu Bạch vẫn đứng tại chỗ, khẽ động giống như vốn không thấy hắc quang kia đang bắn nhanh đến.
“Mau tránh ra!” Điều này làm Liễu Nhược Tuyết vô vùng lo lắng, vội vàng mở miệng quát lên.
Nhưng mà Ly Hồ Đinh kia đã tới phía trước mặt trắng!
“Xong…”
Liễu Nhược Tuyết biến sắc, nỉ non.
Thậm chí nàng đã tưởng tượng đến sau khi Ly Hồn Đinh bắn vào cơ thể Tô Tiểu Bạch, người bình thường này ngay cả một chút linh lực, cảnh giới cũng không có, sẽ đau đớn nhường nào.
Đây thật là ám khí tàn nhẫn.
Phanh!
Ngay sau đó tiếng va chạm dòn dã vang lên.
Tất cả mọi người ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ không thể tin nhìn lại!
Đinh linh linh.
Chỉ thấy viên Ly Hồn Đinh tất trúng kia bây giờ nảy trên mặt đất, phát ra tiếng kim loại thanh thúy.
“Này… Điều này sao có thể!”
Triệu Thành sắc mặt đại biến, hai mắt trợn trừng, khiếp sợ kêu to.
Ly Hồn Đinh hắn phát ra ngoài chắc chắn sẽ đánh trúng tiểu tử thúi kia, nhưng bây giờ lại bị đỡ được!
Mà Liễu Nhược Tuyết bị hắn xách theo, trong mắt sáng rực, kinh ngạc lại vui mừng nhìn Tô Tiểu Bạch.
Một chân nâng lên lại hạ xuống giẫm Ly Hồn Đinh ở dưới chân.
Đạp lên Ly Hồn Đinh, ánh mắt Tô Tiểu Bạch lạnh nhạt nhìn qua Triệu Thành.
“Thủ đoạn âm độc như vậy, chỉ vì một khóe miệng liền muốn giết người, hoành hành ngang ngược, giữa ban ngày ban mặt trắng trợn cướp đoạt dân nữ, đây đều tội lớn.”
Giọng nói Tô Tiểu Bạch thản nhiên, liệt kê ra từng tội của Triệu Thành.
“Liên quan gì đến ngươi, tiểu tử ngươi đừng tưởng là may mắn tránh thoát Ly Hồn Đinh là ngươi có bản lĩnh giáo huấn bản công tử!”
Sắc mặt Triệu Thành âm trầm chỉ vào Tô Tiểu Bạch mắng.
“Chết đi!” Triệu Thành nổi giận gầm lên, tiện tay từ trong ngực móc ra một cái Ly Hồn đen như mực, sau đó hất lên.
Ly Hồn Đinh phát ra tiếng xé gió, bắn thẳng đến chỗ Tô Tiểu Bạch.
“Những chuyện phía trên không liên quan đến ta, ta cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà có một chuyện ngươi đã sai.”
Tô Tiểu Bạch vẫn coi như không nhìn thấy cái Ly Hồn Đinh kia, đứng tại chỗ thản nhiên nói.
“Nhưng ngươi lại muốn giết ta. Kẻ muốn giết ta, đều phải chết.”
Giọng nói lạnh như băng, bình tĩnh không một chút gợn sóng, nhưng lại làm cho tất cả mọi người trong tửu lâu đều như rơi vào hầm băng.
Giống như tới nơi cực hàn, thân thể đều đang run rẩy!
Sắc mặt Triệu Thành biến đổi.
Hắn không biết những người khác là cảm giác gì nhưng ngay lúc lời nói của Tô Tiểu Bạch vừa dứt hắn đã cảm nhận được nguy hiểm cực độ.
Giống như là đang dã ngoại bị một Yêu Vương cảnh giới Độ kiếp để mắt tới.
Chỉ có thập tử vô sinh (chắc chắn phải chết).
Phanh!
Ly Hồn Đinh bắn nhanh đến, lúc còn cách Tô Tiểu Bạch nửa bước nháy mắt vỡ ra, hóa thành từng đạo bột phấn màu đen phiêu tán trong không khí.
Hai mắt Triệu Thành trừng lớn, khiếp sợ muốn hét lên nhưng đột nhiên một điểm linh quang bay ra từ trong mắt của Tô Tiểu Bạch.
Điểm linh quang này có tốc độ vô cùng chậm nếu so sánh với Ly Hồn Đinh giống như là mũi tên bắn nhanh ra với một người đang đi bộ.
Nhưng linh quang như vậy lại làm cho Triệu Thành sinh ra một loại cảm giác không thể tránh né, không chỗ ẩn nấp thậm chí không thể chống cự.
Linh quang trôi nổi ở giữa giống như vượt qua mấy vạn lệ.
Trong lúc Triệu Thành còn chưa kịp phản ứng lại rơi thẳng vào ngực hắn!
Xoát.
Linh quang nháy mắt xuyên thủng hắn.
Ngơ ngác cúi đầu nhìn trên ngực mình, đột nhiên xuất hiện một cái lỗ vết thương, hai mắt Triệu Thành vô thần ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Bạch vẫn không nhúc nhích ở phía trước.
“Ngươi… Ngươi dám giết ta… Cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi…”
Vừa dứt lời, phịch một tiếng, Triệu Thành lập tức ngã xuống… Máu chảy thành sông.
Liễu Nhược Tuyết ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, mờ mịt nhìn Triệu Thành nằm trong vũng máu trên mặt đất… Trong thời gian một cái chớp mắt, Triệu Thành cảnh giới Kết Đan chết?
Một chút cơ hội phản kháng cũng không có!
Người này… Hắn rốt cuộc là ai!
Chẳng lẽ hắn không sợ bị Triệu gia trả thù sao!
Liễu Nhược Tuyết mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tiểu Bạch.
Nhưng Tô Tiểu Bạch vốn không nhìn hắn mà cất bước đi thẳng về phía trước.
Trong trà lâu, tất cả khách nhân đều ngây như phỗng, vô cùng khiếp sợ nhìn Tô Tiểu Bạch.
Đây là gì?
Cũng không biết hắn dùng chiêu gì mà giải quyết được Triệu Thành.
Triệu Thành chết!
Triệu Thành là ai!
Hắn là trưởng tử Triệu gia gia tộc lớn nhất thành Liễu Châu.
Nếu gia chủ Triệu gia biết việc này sẽ nổi điên!
Con trai duy nhất của hắn lại chết như vậy, Triệu gia làm sao có thể bỏ qua!
Đừng quên, bây giờ ở trong thành Liễu Châu gia chủ Triệu gia chính một vị cường giả Pháp Tướng đỉnh phong.
Loại cường giả này trả thù, ai có thể đỡ được?
Ở thành Liễu Châu hầu như không ai có thể tiếp nhận sự trả thù của gia chủ Triệu gia.
Tô Tiểu Bạch cũng không để ý đến ánh mắt khiếp sợ của những người này, cất bước đi qua trước mặt Liễu Nhược Tuyết vẫn đang ngây như phỗng.
Lúc này Liễu Nhược Tuyết mới lấy lại tinh thần liếc nhìn Triệu Thành đang nằm trong vũng máu lại nhìn qua Tô Tiểu Bạch đang cất bước rời đi.
Cắn răng, quay người đuổi theo.
Thấy Liễu Nhược Tuyết và Tô Tiểu Bạch đều đã rời đi, lúc này đám người trong tửu lâu mới bắt đầu nghị luận.
“Xảy ra chuyện lớn, Triệu Thành chết, gia chủ Triệu gia nhất định phát điên!”
“Ai, vẫn là tuổi còn quá trẻ, giết Triệu Thành không phải là tự tìm đường chết sao, nếu bây giờ đi ra ngoài ít nhất còn lưu lại một con đường sống.”
“Còn không phải sao, phen này xong đời, kế tiếp tiểu tử kia sẽ phải đối mặt với sự trả thủ của lão tổ Triệu gia.”