Đám người chụm đầu ghé tai nghị luận say sưa.
Mà những thủ hạ nằm trên đất gào thét lúc này sắc mặt cũng biến đổi, vội vàng đứng lên, mang di thể của Triệu Thành vội vàng rời đi.
Triệu Thành chết, những tên tay sai này cũng không nhịn được đau khổ, không những vậy bọn họ còn phải nhanh chóng hồi báo lại chuyện này.
Mong có thể được miễn chết.
Mà đúng vào lúc này bên ngoài tửu lâu, Liễu Nhược Tuyết đuổi theo ra ngoài thấy trên đường phố người đến người đi nháy mắt đã không thấy bóng dáng Tô Tiểu Bạch.
Rơi vào đường cùng, giậm chân nhìn ra xa muốn tìm bóng dáng Tô Tiểu Bạch trong đám người.
Quả nhiên ở một góc đường phía trước nhìn thấy Tô Tiểu Bạch, hai mắt Liễu Nhược Tuyết sáng lên vội vàng đuổi theo.
Tô Tiểu Bạch đi về phía trước ẩn vào trong một cái hẻm nhỏ.
Liễu Nhược Tuyết không chút do dự lập tức đuổi theo.
“Ngươi đi theo ta làm gì?”
Mới vừa chạy vào ngõ nhỏ liền nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt.
Liễu Nhược Tuyết quay đầu vừa hay nhìn thấy Tô Tiểu Bạch mi thanh mục tú, khí chất xuất trần.
“Cám ơn ngươi đã cứu ta!”
Liễu Nhược Tuyết sửng sốt, đúng là không nghĩ ra đuổi theo muốn nói gì, sau khi lấy lại tinh thần nàng mới vội vàng nói.
“Không cần khách khí, ta cũng không muốn cứu ngươi.”
Tô Tiểu Bạch liếc Liễu Nhược Tuyết một cái, từ tốn nói.
Nếu không phải Triệu Thành nhất quyết ra tay thì chắc Tô Tiểu Bạch đã rời khỏi tửu lâu từ lâu rồi.
Liễu Nhược Tuyết bối rối, vốn nàng còn tưởng rằng Tô Tiểu Bạch ra tay cứu mình…
Ai biết bây giờ là một chữ không…
“Vậy… Vậy cũng cảm ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi ra tay, chắc bây giờ ta đã bị Triệu Thành bắt đi…”
Đơ một hồi, Liễu Nhược Tuyết vội vàng nói.
“Đúng rồi, Triệu Thành là con trai độc nhất của gia chủ Triệu gia, ngươi giết hắn Triệu gia nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Tô Tiểu Bạch hơi gật đầu, hỏi ngược lại: “Còn có việc gì không?”
Thấy gương mặt Tô Tiểu Bạch không thèm để ý, Liễu Nhược Tuyết cuống lên , lo lắng nói: “Ở thành Liễu Châu Triệu gia chính là gia tộc lớn nhất, thế lực khổng lồ, gia chủ Triệu gia còn là cường giả Pháp Tướng đỉnh phong!”
“Nếu như hắn muốn báo thù ngươi, người chắc chắn sẽ chết! Ta nghĩ ngươi vẫn nên đi nhanh đi, không thì chờ gia chủ Triệu gia biết Triệu Thành chết ở trong tay ngươi, nhất định sẽ giận dữ muốn giết ngươi!”
“Thì sao.”
Tô Tiểu Bạch thấy Liễu Nhược Tuyết vẻ mặt thành khẩn nghiêm túc thản nhiên nói.
Nói xong không để ý nữa cất bước đi về phía trước.
Liễu Nhược Tuyết vẻ mặt ngây ra, trơ mắt nhìn Tô Tiểu Bạch bước chân rời đi, lấy lại tinh thần dậm chân thật mạnh.
“Thanh cao tự đại như thế, còn không thèm nghe lời khuyên, gia chủ Triệu gia là cường giả Pháp Tướng đỉnh phong đó, đừng trách ta không nói trước cho ngươi.”
Liễu Nhược Tuyết hét lớn về phía bóng lưng Tô Tiểu Bạch.
Nhưng Tô Tiểu Bạch không thèm quay đầu lại, giống như không nghe thấy tiếng kêu la này.
Liễu Nhược Tuyết càng tức giận, chỉ cảm thấy mình có ý tốt nhưng hắn căn bản không coi ra gì.
Hừ lạnh một tiếng, tức giận quay người trở về tửu lâu Hoa Anh Thảo.
“Lão bản, chúng ta phải làm sao bây giờ, Triệu Thành chết ở trong tửu lâu của chúng ta, gia chủ Triệu gia nhất định sẽ không bỏ qua!”
Vừa trở lại tửu lâu liền thấy trong này đã không còn một ai, tiểu nhị ủ rũ như cha mẹ chết, nhìn thấy Liễu Nhược Tuyết trở về cố cưỡng ép giữ vững tinh thần tiến lên hỏi.
“Sợ cái gì, Triệu Thành cũng không phải do ta giết.”
Liễu Nhược Tuyết nghe vậy liếc mắt, gương mặt không kiên nhẫn.
Nhưng mà nghĩ lại, con trai độc nhất của gia chủ Triệu gia chết, nếu như trong cơn giận dữ liên lụy đến Hoa Anh Thảo thì cũng khó nói.
Nghĩ nghĩ, Liễu Nhược Tuyết quyết định đi cầu viện.
Tìm một người không sợ gia chủ Triệu gia làm chỗ dựa.
“Trông cửa hàng cẩn thận, ta đi tìm người hỗ trợ, cho dù lão tổ Triệu gia tới cũng đừng hòng động vào một cái bàn của Hoa Anh Thảo!”
Liễu Nhược Tuyết dặn dò tiểu nhị một câu rồi quay người rời đi.
“Chưỡng quỹ yên tâm, ta nhất định sẽ trông coi cửa hàng cẩn thận!”
Tiểu nhị nghe vậy lập tức hưng phấn lên, hai mắt phát sáng liên tục gật đầu bảo đảm.
Vốn tính có nên lấy tiền công rồi chạy hay không, nhưng mà cảm thấy chưởng quỹ là người tốt, từ trước tới giờ chưa bao giờ dây dưa tiền tông, cứ đi như vậy thật đáng tiếc, mới không đi mà ở lại.
Lại nghe thấy tin tức tốt này, tiểu nhị lập tức vui mừng lên quay người cầm khăn lau bắt đầu lau bàn.
Triệu gia.
Triệu gia chính là gia tộc lớn nhất thành Liễu Châu.
Gia chủ Triệu gia còn là cường giả Pháp Tướng đỉnh phong.
Mặc dù chỉ có mình Triệu Thành là con trai độc nhất nhưng chỉ cần lão tổ Triệu gia còn thì Triệu gia chính là gia tộc không ai có thể rung chuyển được ở thành Liễu Châu.
Rất nhiều trưởng lão trong gia tộc đang ở đại điện nghị luận.
“Lần này nhận được tin tức đại Yêu Vương núi Thiên Sát sắp tiến công thành Liễu Châu chúng ta.”
“Ta cũng nhận được tin tức, hơn nữa còn là Lang Yêu tự mình dẫn theo 15 vạn tiểu yêu đang ở ba mươi dặm ngoài thành Liễu Châu, không biết khi nào đại quân sẽ ép thành, tiến công thành Liễu Châu!”
“Đến lúc đó lại là một trận đại chiến, năm đại Yêu Vương núi Thiên Sát chính là năm tên yêu quái Độ Kiếp, nhưng mà thành Liễu Châu chúng ta chỉ có một vị cường giả Độ Kiếp.. Vậy làm sao đánh?”
Rất nhiều trưởng lão nghị luận ầm ĩ, sắc mặt không dễ nhìn, bầu không khí vô cùng ngưng trọng… “Vội cái gì…” Đúng vào lúc này, nam tử trung niên ngồi ở chủ vị vẫn luôn giữ im lặng, mở miệng nói.
“Cho dù năm đại Yêu Vương tiến công thành Liễu Châu tự nhiên sẽ có triều đình với các đại tông môn phái cường giả Độ Kiếp tới đối phó.”
Giọng nói vừa rơi xuống, trong đại điện đám ngươi nhao nhao gật đầu nhưng vẫn chau mày.
Cuộc chiến người yêu tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Lần này nếu như núi Thiên Sát dốc hết toàn lực bất chấp tất cả tiến công thành Liễu Châu, e rằng thành Liễu Châu sẽ lâm nguy.
Gia chủ Triệu gia Triệu Hoa đang chuẩn bị nói tiếp thì đúng vào lúc này một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
“Gia chủ, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Nô bộc này hốt hoảng lo sợ xông vào trong đại điện quỳ trên mặt đất.
“Chuyện gì, hoảng cái gì!”
Lông mày Triệu Hóa nhíu lại, quát lớn.
“Hốt hoảng như vậy giống cái gì!”
“Gia chủ… Công tử, công tử hắn bị người giết…”
Nô bộc kia nghe vậy cười khổ sau đó vội vàng ngẩng đầu lên nói.
“Cái gì!”
Sau một giây, Triệu Hoa đang ngồi trên chủ tọa đột nhiên bật dậy sắc mặt thay đổi.
“Thi thể công tử đang ở bên ngoài…”
Tên nô bộc kia không dám ngẩng đầu nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Triệu Hoa xanh mét, vẻ mặt không dám tin, không ngờ lại có người dám ở trong thành Liễu Châu giết con hắn.
Trong đại điện những người khác cũng nhìn về phía Triệu Hoa, tất cả mọi người đều không dám nói lời nào.
Sau một khắc, Triệu Hoa cất bước phóng thẳng ra ngoài đại điện.
Mọi người cũng vội vàng đi theo.
Mới ra khỏi đại điện đã nhìn thấy Triệu Thành đang nằm dưới đất.
“Con ơi…”
Triệu Hoa phát ra tiếng kêu thê lương, hai mắt đỏ ngầu, vội vàng bước lên trước đi tới bên cạnh Triệu Hoa.
“Con ơi, sao con lại chết… Ta chỉ có một đứa con trai là con thôi!”