Mọi người lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn Triệu Hoa đang vô cùng bi thương.
Bọn họ đều không nghĩ ra rốt cuộc ai lại dám giết Triệu gia đại công tử!
Chẳng lẽ hắn không sợ Triệu gia trả thù sao?
“Là ai! Là ai giết con ta!”
Triệu Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, ôm Triệu Thành giận dữ hét lên.
“Là một người trẻ tuổi từ bên ngoài đến, tiểu nhân cũng không biết là ai, nhưng mà tiểu nhân dám khẳng định, tiểu tử kia vẫn ở trong thành Liễu Châu!”
Thủ hạ ở bên cạnh vội vàng mở miệng đáp.
“Tìm cho ta! Nhất định phải tìm ra cho ta, cho dù người kia ở đâu ta cũng phải tự tay làm thịt hắn, báo thù cho con ta!”
Thấy Triệu Hoa trở nên điên cuồng, mọi người vội vàng gật đầu chắp tay đáp, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao Triệu Thành lại chết, mau kể lại rõ ràng.”
Tên thủ hạ kia không có rời đi vì Triệu Hoa gọi hắn lại cắn răng nghiến lợi hỏi.
Tên thủ hạ sắc mặt tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi lạnh, vội vàng kể lại rõ ràng chi tiết chuyện xảy ra ở tửu lâu Hoa Anh Thảo.
“Thì ra là ở tửu lâu Hoa Anh Thảo, chính là Liễu Nhược Tuyết kia.”
Triệu Hoa dữ tợn nói: “Con ta cũng bởi vì tiện nhân kia mà chết!”
Nói xong, Triệu Hoa cúi đầu nhìn Triệu Thành ở trong ngực, hai mắt đỏ lên nói: “Ta đã nói với ngươi, cách nữ nhân kia xa một chút, nàng sẽ hại chết ngươi, ngươi lại không nghe.”
“Bây giờ thì tốt rồi, ngươi chết, chính nữ nhân kia đã hại ngươi, nếu ngươi đã thích nữ nhân kia như vậy thì phụ thân sẽ giết nàng để nàng chôn cùng ngươi!”
Nói xong, Triệu Hoa đứng dậy tiện tay vung lên thi thể bốc cháy, ngọn lửa lớn lập tức cắn nuốt thi thể Triệu Thành hóa thành một đống tro bụi.
Tiện tay thu những tro bụi này vào hai mắt đỏ ngầu, cất bước rời khỏi Triệu gia.
Hắn phải đi tìm người giết Triệu Thành, còn phải đi giết Liễu Nhược Tuyết.
Tô Tiểu Bạch đang đi dạo không có mục đích trong thành Liễu Châu, đánh giá khắp nơi, giống như là người nổi tiếng đi du lịch.
Nhưng mà hắn còn chưa đi dạo bao lâu đã thấy từng nhóm người ở trên không trung bay qua.
“Hình như là người của Triệu gia.”
“Không đúng, sao Triệu gia lại xuất động nhiều người như vậy, chẳng lẽ là đang tìm người hay đồ vật gì đó?”
“Chắc không phải đâu, chẳng lẽ Triệu gia làm mất đồ vật gì?”
Trên đường người đi lại nhìn thấy người Triệu gia đi qua thi nhau nghị luận.
Nhưng mà Tô Tiểu Bạch lại tự mình tản bộ, không thèm chú ý đến những người này.
Từ Triệu gia đi ra, Triệu Hoa dẫn thủ hạ bay lên không trung của thành Liễu Châu tìm kẻ giết Triệu Thành.
Đã quét qua hơn phân nửa thành Liễu Châu, nhưng vẫn không phát hiện ra dấu vết của tên giết người kia.
Lúc Triệu Hoa cho rằng tên giết người kia đã chạy ra khỏi thành Liễu Châu thủ hạ bên cạnh lại đột nhiên chỉ vào một người ở phía dưới trong đám người kêu lên.
“Gia chủ, chính là người kia!”
“Chính là hắn đã giết đại công tử.”
Triệu Hoa nghe vậy lôi tên thủ hạ trực tiếp hạ xuống, chắn trước mặt người kia.
“Ngươi nhìn rõ đi, có phải là hắn hay không?”
Triệu Hoa nhấc tên thủ hạ lên chỉ vào người trước mặt hỏi.
“Đúng, là hắn, chính là hắn, hắn có hóa thành tro tiểu nhân cũng nhận ra.”
Tên thủ hạ không chút do dự mở miệng kêu lên.
“Là ngươi, giết nhi tử của ta!”
Triệu Hoa vung tay ném tên thủ hạ ra ngoài, sau đó nhìn người trước mặt, dữ tợn kêu lên.
Tô Tiểu Bạch đang đi dạo phố, ai ngờ hai người này đột nhiên chắn trước mặt hắn, sau đó nghe thấy người kia quát lên.
“Con của ngươi là ai?” Lông mày Tô Tiểu Bạch nhíu lại, thản nhiên nói.
“Ngươi giết ai chẳng lẽ không biết sao! Triệu Thành là con ta!”
Triệu Hoa giận dữ hét lên: “Ngươi dám giết con trai duy nhất của ta, hôm nay ta phải rút gân lột da ngươi, để xả nỗi hận trong lòng.”
“Triệu Thành?” Mắt Tô Tiểu Bạch sáng lên: “Nếu như ngươi muốn nói đến người muốn giết ta ở Hoa Anh Thảo, thì chính xác là ta giết hắn.”
“Chẳng lẽ giết người trẻ còn kéo theo già, kéo dài vô tận?”
Triệu Hoa nghe thấy lời nói đùa của Tô Tiểu Bạch sắc mặt càng khó coi, hai mắt đỏ ngầu cắn răng nghiến lợi chỉ vào Tô Tiểu Bạch: “Tiểu tử, đừng khua môi múa mép với ta, ngươi giết người, hôm nay ta muốn ngươi phải đền mạng!”
Nói xong, Triệu Hoa bay lên không vọt thẳng đến chỗ Tô Tiểu Bạch.
…
Trong phủ thành chủ, Lý Thành Khiêm vừa mới phân phó tướng sĩ phía dưới phòng thủ thành Liễu Châu như thế nào, lúc đang nghỉ ngơi ở thư phòng thì vang lên tiếng đập cửa.
“Thành chủ đại nhân, Liễu Nhược Tuyết cô nương nói là muốn gặp ngài, bây giờ đang ở bên ngoài phủ.”
“Sao nàng lại tới đâu?”
Lý Thành Khiêm nhíu mày, lầm bẩm một câu, ngẩng đầu nói: “Bảo nàng đến thư phòng.”
“Dạ, đại nhân.”
Ngoài cửa, hạ nhân lên tiếng sau đó vội vàng xoay người đi tới cửa phủ thành chủ.
“Liễu Nhược Tuyết cô nương, thành chủ đại nhân đang ở thư phòng bảo ngài đi qua gặp ngài ấy.”
Nhìn Liễu Nhược Tuyết chờ ở bên ngoài, hạ nhân mở miệng nói.
“Thật sự là quá tốt, làm phiền ngươi đi trước dẫn đường cho ta.”
Liễ Nhược Tuyết vui mừng, vội vàng nói… Hạ nhân đi ở phía trước dẫn đường, hai người một trước một sau rất nhanh đã tới trước thư phòng.
Liễu Nhược Tuyết tiến lên sát cửa chắp tay nói: “Thúc thúc, người ở trong sao?”
“Nhược Tuyết tới, vào đi.” Trong thư phòng, vang lên tiếng của Lý Thành Khiêm.
Lúc này Liễu Nhược Tuyết mới đẩy cửa tiến vào thư phòng, thấy Lý Thành Khiêm đang ngồi ở sau bàn đọc sách cười nhìn mình.
“Sao hôm nay đột nhiên lại muốn tới gặp Lý thúc thúc?”
Lý Thành Khiêm cười đánh giá Liễu Nhược Tuyết nói.
“Có phải gây họa rồi hay không?”
Còn chưa mở miệng đã bị Lý Thành Khiêm đoán được lý do đến đây, mặt Liễu Nhược Tuyết đỏ lên, có hơi xấu hổ.
Cúi đầu, nắm nắm ống tay áo xong mới ngượng ngùng nói: “Lý thúc thúc là như vậy, hôm nay ở Hoa Anh Thảo, Triệu Thành đã động thủ muốn bắt ta đi…”
Tiếp đó Liễu Nhược Tuyết kể lại rõ ràng chuyện xảy ra ở Hoa Anh Thảo.
Lúc nghe thấy Liễu Nhược Tuyết suýt chút nữa bị Triệu Thành bắt đi, Lý Thành Khiêm biến sắc, nhưng khi hắn nghe được Triệu Thành bị một nam tử thần bí giết chết thì ngẩn người.
“Cái gì! Triệu Thành chết rồi!”
Lý Thành Khiêm đột nhiên bật dậy sắc mặt biến đổi.
“Con, con sao lại, này… Này xảy ra chuyện lớn…”
Lý Thành Khiêm nhìn Liễu Nhược Tuyết liên tục thở dài nói.
“Con cũng biết xảy ra chuyện lớn cho nên mới nhanh chóng tới đây tìm Lý thúc thúc…”
Liễu Nhược Tuyết vẻ mặt nịnh nọt nhìn Lý Thành Khiêm.
“Con… Ai…”
Lý Thành Khiêm lắc đầu cười khổ, việc này nói cho cùng cũng không thể trách Liễu Nhược Tuyết, muốn trách thì trách tên Triệu Thành kia hoành hành ngang ngược, không kiêng nể ai.
Chọc phải một tên ác nhân không kiêng nể ai của Triệu gia.
Chết cũng không đáng tiếc.
Nhưng Triệu Hoa cũng không nghĩ như vậy, hắn chỉ có một đứa con trai là Triệu Thành.
Bây giờ Triệu Thành chết, Triệu Hoa nhất định sẽ làm đến long trời lở đất!
“Ai, nếu không phải trước khi chết cha mẹ ngươi giao phó ngươi cho ta…”
Lý Thành Khiêm cảm thấy vô cùng nhức đầu, liếc nhìn Liễu Nhược Tuyết cười khổ nói.