Phụ thân Liễu Nhược Tuyết vốn là một cường giả Pháp Tướng đỉnh phong dưới trướng Lý Thành Khiêm trong thành Liễu Châu.
Nhưng mà khi đó đột nhiên có năm Yêu Vương đến chiếm lĩnh núi Thiên Sát.
Sau đó triển khai tiến công mãnh liệt đối với thành Liễu Châu.
Lúc đó Lý Thành Khiêm mới vừa trở thành thành chủ thành Liễu Châu, hăng hái muốn một lần tiêu diệt toàn bộ yêu ma núi Thiên Sát để dân chúng thành Liễu Châu được sinh sống bình an.
Ý nghĩ này cũng được tất cả tướng sĩ đồng ý.
Đây là chiến công!
Tiêu diệt Yêu Vương núi Thiên Sát là chiến công khổng lồ đến mức nào, ít nhất tất cả mọi người đều được thăng quan ba cấp.
Chính vì như vậy Lý Thành Khiêm mới muốn cầu viện triều đình và những môn phái tu hành.
Sau đó đại chiến bắt đầu, phụ thân Liễu Nhược Tuyết đã xung phong đi đầu, hôm đó đánh, các binh lính sơn yêu bị bại trận.
Cường giả Độ Kiếp núi Thiên Sát không biết vì sao lại bế quan không chiến.
Vào lúc đó, tất cả mọi người đều bị thắng lợi trước mắt làm hoa mắt.
Mọi người đều bị một tiếng trống làm tinh thần hăng hái muốn chiếm lấy núi Thiên Sát.
Phụ thân Liễu Nhược Tuyết còn chủ động xin đi xem như tiên phong, theo sau hai vị cường giả Độ Kiếp đi tới núi Thiên Sát.
Mà chính trận chiến kia, các tướng sĩ thành Liễu Châu rơi vào cạm bẫy của năm vị Yêu Vương núi Thiên Sát.
Đại bại.
Các tướng sĩ thương vong nặng nề, thậm chí còn chết một vị cường giả Độ kiếp.
Một người còn lại bị trọng thương chạy được.
Trận kia đánh đến trời đất tối mịt, đủ loại lực lượng điên cuồng phân tán ra bốn phía, trời đất đổi màu, sông cạn đá mòn.
Nhật nguyệt không sáng… Mà trong lúc đó phụ thân Liễu Nhược Tuyết vì yểm hộ cho tướng sĩ thành Liễu Châu trốn thoát đã chọn đi phía sau đối mặt với một vị Yêu Vương Độ Kiếp sơ kỳ.
Cuối cùng chết trận.
Mà sau đó mẫu thân Liễu Nhược Tuyết vì thương tâm quá độ đã giao phó Liễu Nhược Tuyết cho Lý Thành Khiêm chăm sóc.
Cũng tự sát chết.
Cho nên, từ trước tới nay Lý Thành Khiêm luôn coi đây là một chuyện bi thảm do sai lầm của mình tạo thành.
Vô cùng áy náy.
Chăm sóc chiếu cố Liễu Nhược Tuyết nhiều hơn.
Nhưng mà sau khi lớn lên, Liễu Nhược Tuyết lại tự lực cánh sinh không muốn dựa vào Lý Thành Khiêm chăm sóc.
Cho nên mới mở một tửu lâu Hoa Anh Thảo.
Nhưng mà cũng vì vậy nên Triệu Thành mới coi trọng Liễu Nhược Tuyết kinh doanh tửu lâu.
Liễu Nhược Tuyết có khuôn mặt xinh đẹp nổi danh khắp thành Liễu Châu.
Nhưng mà trong thành Liễu Châu một số người có thân phận đều biết Liễu Nhược Tuyết được Lý Thành Khiêm che trở.
Người bình thường cũng không dám đi trêu chọc Hoa Anh Thảo hay Liễu Nhược Tuyết.
Cũng vì vậy mà chuyện làm ăn ở tửu lâu Hoa Anh Thảo mới tốt hơn những tửu lâu khác rất nhiều.
“Nói thế nào thì cũng là tên Triệu Thành kia muốn bắt con trước sau đó xuất hiện một người khác giết Triệu Thành, chuyện này không liên quan gì đến con, hơn nữa con vẫn là bên bị hại.”
Nghĩ nghĩ Lý Thành Khiêm mở miệng an ủi: “Yên tâm, cho dù Triệu Hoa tới ta cũng sẽ không để hắn làm hại con, huống hồ việc này con là bên có lý.”
Liễu Nhược Tuyết hơi thở phào nhẹ nhõm, trước đó nàng chỉ sợ Triệu Hoa vì đau khổ mất con mà hận lây nàng sau đó giết nàng.
Nhưng mà có lời nói của Lý Thành Khiêm, nghĩ nghĩ cho dù Triệu Hoa thật sự ghi hận nàng cũng không phải chuyện lớn gì.
Lý Thành Khiêm nhất định có thể trấn áp được Triệu Hoa.
“Đúng rồi, con nói nam tử thần bí xuất hiện kia là ai? Bộ dạng thế nào?”
Sau khi nói xong, Lý Thành Khiêm mới bắt đầu hỏi thăm chi tiết.
“A, là một nam tử ăn mặc rất sạch sẽ, dáng dấp rất thanh tú, nhưng mà lại có một khí chất xuất trần.”
Liễu Nhược Tuyết lập tức trả lời.
“Ân?”
Lý Thành Khiêm chau mày, trong lòng đột nhiên nghĩ ra gì đó, trong đầu hiện lên nam tử trẻ tuổi thần bí ngày đó ở trong tửu lâu tới trò chuyện đã chỉ cho hắn sơ hở của Yêu Đấu Trận.
“Có phải là vị nam tử ngày hôm qua ở lầu hai tửu lâu, trên người mặc một bộ trường sam màu trắng không?”
Lý Thành Khiêm nuốt một ngụm nước miến, trong lòng vô cùng khẩn trương hỏi.
“A? Lý thúc thúc sao người biết?”
Mắt Liễu Nhược Tuyết sáng lên hỏi.
“Ngươi kia đúng là mặc một trường bào màu trắng, hơn nữa quả thật là từ lầu hai đi xuống.”
“Xong rồi!”
Lý Thành Khiêm biến sắc, lảo đảo ngã trên ghế.
“Sao lại xong?”
Liễu Nhược Tuyết vội vàng truy hỏi: “Có phải người đã bị Triệu Hoa truy sát rồi hay không?”
“Đúng vậy.” Nói xong Liễu Nhược Tuyết thấy hơi căng thẳng trong lòng, gương mặt xinh đẹp hơi tái nhợt, nàng rất có hảo cảm với người nam tử đã cứu mình.
Mặc dù nhìn hắn rất cao lãnh, nhưng Liễu Nhược Tuyết cũng không hy vọng hắn sẽ chết ở trong tay Triệu Hoa.
“Con trai Triệu Hoa chết, chắc chắn sẽ không tha cho hắn.”
Liễu Nhược Tuyết vội vàng tiến lên lôi kéo cánh tay Lý Thành Khiêm, nói: “Lý thúc thúc người giúp đỡ người kia đi, dù sao hắn cũng vì cứu ta mới giết Triệu Thành!”
“Cứu? Không cứu được.”
Lý Thành Khiêm ngẩng đầu, nhìn mặt Liễu Nhược Tuyết cười khổ lắc đầu.
Có lẽ nha đầu này thật sự cho rằng người kia là một người bình thường.
Lý Thành Khiêm đã từng tiếp xúc với Tô Tiểu Bạch, hơn nữa dưới sự hướng dẫn của hắn còn tìm được sơ hở của Yêu Đấu Trận nên hắn dám khẳng định Tô Tiểu Bạch tuyệt đối không phải là một người bình thường.
Thậm chí cảnh giới của hắn còn cao hơn mình rất nhiều!
Nói không chừng chính là lão yêu quái Độ Kiếp hậu kỳ ẩn thế ngàn năm không ra ngoài.
Loại lão yêu quái này, cho dù Triệu Hoa dưới sự phẫn nộ đột phá cảnh giới đến Độ Kiếp cũng không phải là đối thủ của hắn!
Trong tình huống này còn cần phải đi cứu người trẻ tuổi thần bí kia sao, vẫn là nghĩ cách nhanh chóng khuyên can Triệu Hoa trước khi hắn trêu trọc đến vị kia thì hơn.
Nếu không, hôm nay Triệu gia sẽ bị xóa tên ở thành Liễu Châu.
Lý Thành Khiêm cảm thấy gấp như lửa, cổ họng cũng nghẹn lại.
“Đi, nhanh đi cứu Triệu Hoa, muộn một phút Triệu sẽ phải chết, Triệu gia cũng bị xóa tên!”
Lý Thành Khiêm dứt khoát đứng lên quay người đi thẳng ra thư phòng.
Liễu Nhược Tuyết nghe thấy vậy thì ngây ngẩn cả người.
“Cứu Triệu Hoa?”
“Sao lại đi cứu Triệu Hoa? Không phải là nên đi cứu người trẻ tuổi kia sao?”
“Chắc là Lý thúc thúc vội quá nên choáng váng rồi.”
“Nhất định là vậy.”
Nghĩ nghĩ Liễu Nhược Tuyết cũng nhanh chóng xoay người đuổi theo.
Hai người rời khỏi phủ thành chủ tìm trong thành Liễu Châu.
Nhưng mà thành Liễu Châu lớn như vậy, muốn tìm hai người cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mà lúc này, phía đông thành Liễu Châu.
Trên một phiên chợ nhỏ.
Triệu Hoa hung thần ác sát, mặt đỏ chỉ vào Tô Tiểu Bạch gầm lên.
“Hôm nay lão phu muốn rút gân lột da ngươi, để phát tiết lửa giận trong lòng ta.”
Dân chúng xung quanh thấy cảnh này vô cùng hiếu kỳ vây xem.
“Người kia là ai vậy, sao lại điên cuồng như vậy.”
“Đây chính là gia chủ Triệu gia, Triệu Hoa!”