Chỉ là các đệ tử bên trong Thiên Kiếm Môn cũng không bị những gợn sóng ở ngoại giới này quấy rầy, mỗi ngày đều nghiêm túc tu luyện, muốn đột phá cảnh giới sớm một chút .
Bên trong Thiên Kiếm Môn có quy định chỉ cần đến Phân Tâm, Pháp Tướng cảnh giới, cung phụng sẽ có sự đề cao tương ứng.
Đương nhiên bổng lộc mà nhóm đệ tử thân truyền, cùng với đệ tử chưởng môn lấy được vẫn là nhiều hơn gấp mười lần so với những đệ tử khác.
Mà đại bộ phận đệ tử cũng đã đến cảnh giới kết đan, đang xung kích cảnh giới Phân Thần.
Tần Tiêu lại càng là người nổi bật trong đó, thiên phú của hắn không tầm thường, thân phận lại cực kỳ tôn quý, những đệ tử khác thiếu hụt đan dược, nhưng hắn căn bản không thiếu.
Thậm chí bên trong môn phái có không ít các đệ tử đều đang nghị luận, có khả năng Tần Tiêu này chính là nhi tử của Kim Dương Vương.
Dù sao vĩnh quốc là họ Tần, đương kim thiên tử cũng họ Tần.
Nhưng mà những điều này chỉ mới nghi ngờ, cũng không có người đi chứng minh.
Chỉ là đi theo Tần Tiêu, mỗi tháng đều có thể được Tần Tiêu cấp cho không ít linh đan diệu dược.
Cho nên thời gian dài, đệ tử Thiên Kiếm Môn vây quanh ở bên cạnh Tần Tiêu ngày càng nhiều hơn.
Sáng sớm, Tần Tiêu một thân một mình đi theo con đường đá xanh nhỏ, trực tiếp đi lên đỉnh núi, nơi đây phòng ốc đông đảo, mỗi một phòng ốc đều có một tiểu viện.
So sánh với hoàn cảnh nơi ở của đệ tử nội môn tại sườn núi khác biệt một trời một vực.
“Liễu Nhược Tuyết cô nương có ở đây không, Tần Tiêu đến bái phỏng.”
Tần Tiêu đứng bên ngoài viện, hết sức chăm chú sửa sang lại quần áo trên người, lớn tiếng mở miệng kêu lên.
Chỉ là trong sân cũng không có người trả lời.
Tần Tiêu hơi nhíu lông mày, quay người nhìn một đệ tử đi ngang qua đó.. “Ngươi có nhìn thấy Liễu Nhược Tuyết cô nương ra ngoài hay không?”
Tên đệ tử kia nghe vậy, nghiêng đầu nhìn thấy Tần Tiêu, vội vàng tươi cười tiến lên phía trước nói: “Hóa ra là Tần Tiêu sư huynh, sáng sớm ta đã tới nơi đây quét dọn, nhìn thấy Liễu Nhược Tuyết cô nương một thân một mình đi ra cửa.”
“Đi nơi nào?”.
Tần Tiêu nghe vậy, lông mày lập tức nhíu lại truy vấn.
“Hình như là......”
Đệ tử kia gãi đầu một cái, quay người chỉ sang hướng bên trái nói: “Hình như là tới nơi đó......”
Bên trái chỉ có một tòa đại điện, mà lại là nơi đám trưởng lão, chưởng môn mới có thể tới.
Mặc dù cung điện phía trước kia vẫn luôn trống không, nhưng lại không phải đệ tử bình thường có thể ở lại đó.
Tần Tiêu xoay người nhìn, chau mày, đang trầm ngâm lấy: “Liễu Nhược Tuyết này tới nơi này...... Nàng muốn làm gì?”
Thấy Tần Tiêu do dự trầm tư, đệ tử kia thấy thế cũng không tiếp tục nhiều lời, chỉ quay người rời đi.
Tần Tiêu cũng muốn qua đó xem, đáng tiếc thân phận của hắn là nội môn đệ tử , phạm vi hoạt động tối đa cũng chỉ đến chỗ này.
Nếu như tới đó, chỉ sợ hắn chưa đặt chân tới đã bị người cản lại .
Đang thời điểm do dự chuẩn bị rời đi, lần sau lại đến tìm Liễu Nhược Tuyết, đột nhiên hắn thấy hai thân ảnh đang từ trong cung điện trên đỉnh núi đi ra.
Hai mắt Tần Tiêu sáng lên, hắn ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy một người trong đó là nữ, đúng là Liễu Nhược Tuyết mà hắn muốn tìm !
“Còn nam tử bên cạnh kia rốt cuộc là ai?”
Tần Tiêu nghi hoặc, nhưng không người nào có thể giải đáp cho hắn.
Chỉ thấy hai người theo đường núi đi xuống, mắt Tần Tiêu sáng lên, lập tức cũng quay người xuống núi.
Sáng sớm, Liễu Nhược Tuyết vội vàng ra cửa, mấy ngày gần đây, mỗi lần nàng cùng Trần Thanh đi tảo khóa, đều sẽ dẫn một đống người ghé mắt nghị luận.
Mặc dù đã sớm quen thuộc , nhưng mà chuyện này vẫn để cho nàng vô cùng không được tự nhiên.
Chủ yếu nhất là sáng sớm mấy ngày này, Tần Tiêu đã lẻ loi đứng canh giữ trước cửa phòng nàng từ rất sớm.
Mỗi lần đều bắt chuyện với nàng , cùng nhau tiến đến Đoạn Bích Bia tảo khóa.
Tâm tư của Tần Tiêu , người sáng suốt liếc mắt là có thể nhìn ra.
Nhưng mà Liễu Nhược Tuyết vốn không muốn đi cùng với Tần Tiêu, bởi vì nàng sớm đã có người trong lòng.
Không chịu nổi Tần Tiêu mỗi ngày đều chờ ở ngoài cửa, muốn cùng Liễu Nhược Tuyết đi tới Đoạn Bích Bia.
Liễu Nhược Tuyết vô cùng không kiên nhẫn, nhưng dù sao Tần Tiêu cũng không biểu hiện ra cái gì, cũng không làm ra chuyện khác người.
Điều này khiến Liễu Nhược Tuyết cũng không làm gì được hắn.
Chỉ có thể cùng Tần Tiêu và Trần Thanh, 3 người cùng nhau đi tới Đoạn Bích Bia.
Nhưng mà gần đây đã có lời đồn đại vô căn cứ lưu truyền trong đám đệ tử Thiên Kiếm Môn.
Không ít người đều nghị luận trong bóng tối , Liễu Nhược Tuyết đã ở cùng một chỗ với Tần Tiêu .
Chuyện này khiến Liễu Nhược Tuyết càng căm tức hơn.
Cho nên biết hôm nay Tần Tiêu sẽ tới cửa, Liễu Nhược Tuyết đã sớm rời đi, trực tiếp đi tìm Tô Tiểu Bạch đi.
Dù sao tu luyện bốn năm ngày tại Thiên Kiếm Môn , đã rất lâu nàng chưa gặp Tô Tiểu Bạch.
Chỉ là trong đại điện chỉ có một mình Tô Tiểu Bạch, Liễu Nhược Tuyết cảm thấy ở đây cũng không có ý tứ.
Cho nên đề nghị cùng tới những địa phương khác của Thiên Kiếm Môn xem.
Dù sao Thiên Kiếm Môn này chiếm diện tích cực lớn, có không ít chỗ Liễu Nhược Tuyết còn chưa từng nhìn thấy.
Thấy Lưu Nhược Tuyết tràn đầy phấn khởi, Tô Tiểu Bạch liền gật đầu đồng ý.
Hai người theo con đường đá xanh nhỏ này đi thẳng xuống dưới núi.
“Nghe nói dưới núi cách đó không xa có Vô Ưu cốc, bên trong đó hoa cỏ nở rộ, còn có một dòng suối nhỏ, cực kỳ xinh xín!”
Liễu Nhược Tuyết cùng Tô Tiểu Bạch vai sóng vai đi tới, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Vừa vặn có thể đi xem một chút!”.
“Xem ra ngươi sắp bước vào Kết Đan hậu kỳ?”
Tô Tiểu Bạch nhìn lướt qua Liễu Nhược Tuyết, nói: “Quả nhiên là trời sinh kiếm cốt, trời sinh kiếm tâm, tu luyện công pháp kiếm đạo làm ít công to.”
“Thời gian mới bốn năm ngày cũng đã từ Kết Đan sơ kỳ, trực tiếp bước vào trung kỳ, thậm chí sắp tiến vào hậu kỳ.”
“Không tệ không tệ.”
Nghe thấy Tô Tiểu Bạch tán dương, tâm tình Liễu Nhược Tuyết thật tốt, tiếng cười thanh thúy như chuông đồng không hề dừng lại.
“Còn nhờ vào Tiểu Bạch ca ca, nếu không ta cũng không tới được Thiên Kiếm Môn, không cách nào tu luyện công pháp Thiên Kiếm Môn .”
Nói xong, đôi mắt đẹp của Liễu Nhược Tuyết lưu chuyển, để lộ ra mấy phần giảo hoạt.
“Tiểu Bạch ca ca ngươi cũng đã nói muốn truyền thụ công pháp tu luyện cho ta , cũng đã qua mấy ngày rồi, khi nào ngươi mới truyền thụ công pháp cho ta ?”
“Ta vốn định đợi ngươi chuẩn bị bước vào Phân Thần cảnh giới, sẽ truyền thụ công pháp tu luyện cho ngươi, nhưng bây giờ nhìn ngươi dụng tâm tu luyện , hơn nữa cảnh giới tăng lên nhanh như vậy.”
Tô Tiểu Bạch cười cười, bàn tay khẽ đảo, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một ngọc giản.
“Bên trong ngọc giản này ghi lại Diệt Thần Kiếm điển, huyền diệu lạ thường, ngươi tu luyện được một tầng trong đó đã có thể vô địch thế gian!”
Nghe lời này, hai mắt Liễu Nhược Tuyết lập tức sáng lên, hưng phấn không thôi nhận lấy ngọc giản kia .
“Đương nhiên còn chuyện này, trước khi ngươi tu luyện xong tầng thứ nhất, không thể để lộ ra bên ngoài.”
Tô Tiểu Bạch thấy Liễu Nhược Tuyết vuốt vuốt ngọc giản yêu thích không buông tay , thậm chí muốn bây giờ bắt đầu tu luyện, lúc này liền dặn dò.
“Không vội tu luyện, chờ sau khi trở về bắt đầu bế quan tu luyện cũng không muộn.”
Liễu Nhược Tuyết rất nghe lời cẩn thận thu ngọc giản vào, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói: “Tiểu Bạch ca ca, ta nghe lời ngươi!”
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó cất bước đi xuống chân núi.
Cảnh sắc chân núi Vô Ưu cốc tuyệt đẹp, có không ít nội môn đệ tử sau khi tu luyện xong, đều sẽ xuống Vô Ưu cốc, cùng nhau nghiên cứu thảo luận những vấn đề trong tu luyện.