"Đúng vậy đúng vậy, không biết Kha Chấn Thiên đó lấy được tin tức Cửu Vĩ Thiên Hồ ở chỗ này từ đâu, lại còn tìm được hai đạo thần hồn khác của Cửu Vĩ Thiên Hồ!"
Ba người nhìn Kha Tuyết và Kha Sương, bàn tán ầm ĩ.
Kha Sương và Kha Tuyết nghe vậy, cũng thông qua mấy người kia mà biết được hai người mình bị Kha Chấn Thiên đem tới đây.
Mà mục đích của Kha Chấn Thiên là vì để cho Cửu Vĩ Thiên Hồ dung hợp bọn họ!
Hai nàng hoàn toàn không phải là con gái của Kha Chấn Thiên!
Hai tỷ muội mặt mũi tái nhợt, trong mắt tràn đầy lệ quang, hoàn toàn không thể tin được lời này.
Nhưng là tình huống rõ ràng ở trước mắt bọn họ, bọn họ không thể không tin.
"Đi, lập tức đem thần hồn của về!"
Kha Chấn Thiên cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển như vậy, theo Kha Chấn Thiên nghĩ thì chỉ cần có thể đem Kha Sương và Kha Tuyết tới đây là được.
Như vậy dựa vào thực lực của Cửu Vĩ Thiên Hồ, dù bây giờ nàng chỉ còn lại một đạo thần hồn thì cũng là tồn tại vô địch ở chỗ này.
Cửu Vĩ Thiên Hồ hoàn toàn có thể nhẹ nhõm dung hợp hai đạo thần hồn khác, khôi phục thực lực đến trạng thái đỉnh phong!
Đến lúc đó Thanh Khâu có thể hoàn toàn chấn hưng, tái hiện phồn thịnh ngày xưa.
Nhưng mà ai biết được, hai tỷ muội Kha Tuyết vốn đã sắp rơi vào trong tay Cửu Vĩ Thiên Hồ lại bị Tô Tiểu Bạch cướp đi!
Đang ngây người thì Kha Chấn Thiên nghe được tiếng Cửu Vĩ Thiên Hồ rống giận gào thét trên đỉnh đầu!
Kha Chấn Thiên cười khổ không thôi, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Tô Tiểu Bạch.
Bị hai vị Yêu Vương Xà Hoàng và Xuyên Thiên Giáp liên thủ đánh mà vẫn trốn được, hơn nữa lông tóc không thương.
Rốt cuộc Tô Tiểu Bạch có giết hai con Yêu Vương hay không đã không quan trọng nữa. Quan trọng là thực lực Tô Tiểu Bạch thâm bất khả trắc, Kha Chấn Thiên không biết mình có thể giết hắn hay không! Nhưng bây giờ, Cửu Vĩ Thiên Hồ đang táo bạo điên cuồng, Kha Chấn Thiên biết nếu không tuân theo mệnh lệnh của nó thì không chừng sẽ bị Cửu Vĩ Thiên Hồ đang táo bạo giết chết.
Nên dù thế nào thì Kha Chấn Thiên cũng chỉ có thể đứng dậy, chắp tay cười khổ nói.
"Tuân mệnh. . ." Kha Chấn Thiên nói xong thì đằng không bay lên, vọt thẳng xuống núi.
Mà sau lưng, Cửu Vĩ Thiên Hồ điên cuồng táo bạo còn đang không ngừng giãy dụa, muốn tránh khỏi dây sắt trói buộc nó, đụng sập ngọn núi cao này.
Xiềng xích lắc lư, không ngừng phát ra tiếng vang, thì ngay cả dãy núi cũng đang lắc lư không ngừng.
Không biết lúc nào, dây sắt và dãy núi này bị Cửu Vĩ Thiên Hồ thoát ra được!
Dù sao, thiết lập ở chỗ này bao gồm trận pháp cầm tù Cửu Vĩ Thiên Hồ và xiềng xích mạnh mẽ này với dãy núi. . . .
Đều đã bị thời gian cọ rửa, không còn là thời kỳ đỉnh phong nữa.
Bọn người Trương Thiệu kinh hồn táng đảm nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ, sợ trận pháp này không thể vây khốn nó.
Nhưng không lâu sau, đám người thấy Kha Chấn Thiên bay tới.
"Hừ! Còn dám tới chịu chết!"
Trương Thiệu hừ lạnh một tiếng, muốn đi lên đánh.
Triệu Thanh Sơn và Lý Trường Hoa hai mắt lạnh lẽo, cười lạnh đứng một bên áp trận.
"Dừng tay, ta không đến đánh nhau với các ngươi.”
Thấy thế, Kha Chấn Thiên dừng lại, sau đó nhìn Tô Tiểu Bạch và hai tỷ muội Kha Tuyết, Kha Sương bên cạnh hắn.
"Ta muốn nói mấy câu với hai ngươi.”
Hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết thấy thế thì ánh mắt lấp lóe, mặt mũi tràn đầy do dự, ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Bạch.
"Có cái gì muốn nói thì nói thẳng đi."
Tô Tiểu Bạch lạnh nhạt nói, hắn cũng rất tò mò muốn biết Kha Chấn Thiên này muốn nói cái gì.
"Sương Nhi, Tuyết Nhi, đây là số mệnh của các ngươi, các ngươi không nên trốn tránh."
Kha Chấn Thiên hít sâu một hơi, vô cùng chân thành nghiêm túc nói.
"Các ngươi vốn là hai đạo thần hồn mà Cửu Vĩ Thiên Hồ phân ra, phải dung hợp với nó, quay về với chính mình."
"Cái gì là chúng ta!"
Kha Tuyết mắt đẫm lện nhìn Kha Chấn Thiên.
"Ta chính là Kha Tuyết, ta không phải là thần hồn của ai cả, cũng không cần dung hợp với người khác!"
"Hóa ra chúng ta cũng không phải là con gái của ngươi, hóa ra những gì người làm chỉ là vì muốn cho Cửu Vĩ Thiên Hồ dung hợp chúng ta. . ."
Một giọt lệ óng ánh trượt dài trên mặt Kha Sương.
Bị hai tỷ muội này chấn vất, ánh mắt Kha Chấn Thiên lấp lóe.
"Không sai, các ngươi cũng không phải là con gái của ta, nhưng chuyện này cũng không thay đổi được sự thật ba đạo thần hồn các ngươi là cùng một thể!"
Lúc này Kha Chấn Thiên chỉ muốn thuyết phục hai nữ dùng hợp với Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Cũng không hề quan tâm tới vẻ khổ sở trên mặt hai nữ.
"Cho nên, dung hợp trở thành một thể là sứ mạng của các ngươi, các ngươi sinh ra là vì chuyện này!"
"Đủ rồi!"
Kha Tuyết bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, lệ rơi đầy mặt.
"Ta sẽ không dung hợp với Cửu Vĩ Thiên Hồ, ngươi bỏ ý nghĩ đó đi!”
"Không sai, ta cũng sẽ không dung hợp với Cửu Vĩ Thiên Hồ đó, ta chỉ là Kha Sương, ta sẽ không trở thành bất kỳ ai khác!"
Kha Sương còn liên tục gật đầu, hai mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói.
Nghe vậy, sắc mặt Kha Chấn Thiên đại biến.
"Các ngươi! Các ngươi có biết các ngươi đang làm cái gì không, các ngươi làm như thế là đang hủy diệt Thanh Khâu!" Kha Chấn Thiên tức hổn hển, mặt mũi táo bạo mắng.
"Nếu các ngươi khăng khăng như thế, các ngươi cũng không còn là Hồ tộc ở Thanh Khâu nữa, cũng không còn là con gái của Kha Chấn Thiên ta!"
Hai tỷ muội nghe vậy thì càng thêm khó chịu, bàng hoàng không thể tin nhìn Kha Chấn Thiên. Trong mắt Kha Chấn Thiên, hai người bọn họ còn không bằng một Cửu Vĩ Thiên Hồ không biết ở thời đại nào. . .
"Từ nay về sau, ngươi cũng không còn là phụ thân của ta!”
Kha Sương bi thương nhưng lại vô cùng kiên quyết nói, nói xong lau nước mắt trên mặt, không thèm nhìn Kha Chấn Thiên nữa.
Kha Tuyết cũng cũng giống như thế.
Thấy thái độ hai tỷ muội kiên quyết như thế, hoàn toàn không muốn dung hợp với Cửu Vĩ Thiên Hồ, chuyện này khiến Kha Chấn Thiên nổi trận lôi đình.
Mình vất vả chuẩn bị, tính toán mấy trăm năm, chẳng lẽ lại thất bại bởi hai tỷ muội này?
Hắn không cam tâm!
Kha Chấn Thiên chỉ hận không thể bắt hai tỷ muội Kha Sương đưa tới trước mặt Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Nhưng, bọn người Trương Thiệu nhìn chằm chằm, hoàn toàn không để cho hắn động thủ.
Rơi vào đường cùng, Kha Chấn Thiên chỉ có thể thầm mắng một tiếng, quay người đi lên đỉnh núi, đi tới bên cạnh Cửu Vĩ Thiên Hồ.
"Lão tổ. . . Ta. . . Không có đem hai đạo thần hồn về. . ."
Kha Chấn Thiên trở lại bên cạnh Cửu Vĩ Thiên Hồ, sắc mặt khó coi cúi đầu nói.
"Phế vật! Hai đạo thần hồn cũng không đem về được, ngươi còn có tác dụng gì?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ nổi giận điên cuồng nói.
Kha Chấn Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ há cái miệng to như chậu máu muốn nuốt hắn.
Sắc mặt hắn đại biến, hai mắt trừng trừng, cực kỳ chấn kinh, vừa không dám tin vừa hoảng sợ, không nhịn được cầu xin.
"Lão tổ tha mạng, thực lực những người dưới đó quá mạnh mẽ, tử tôn cũng không phải đối thủ của bọn hắn!"
"Nể tình ta đem hai đạo thần hồn của lão tổ đến, xin lão tổ tha cho ta!"
Kha Chấn Thiên hoảng sợ kêu to cầu xin tha thứ, nhưng Cửu Vĩ Hồ điên cuồng táo bạo hoàn toàn không có dừng lại.
"Tác dụng sau cùng của ngươi là bị ta thôn phệ, một thân linh lực của ngươi cung cấp cho ta, để cho ta có thể hồi phục lại một phần nửa phần thực lực!"