Theo cái miệng lớn như chậu máu đó rớt xuống, Kha Chấn Thiên cũng nghe được câu nói tàn nhẫn, lạnh lẽo không chút cảm xúc này.
Phía dưới, bọn người Tô Tiểu Bạch, Kha Tuyết và Kha Sương tận mắt nhìn thấy Kha Chấn Thiên bị Cửu Vĩ Thiên Hồ thôn phệ.
Bị Cửu Vĩ Thiên Hồ mà Kha Chấn Thiên tâm tâm niệm niệm muốn cứu thôn phệ!
"Cái này. . . chết như vậy?"
Trương Thiệu có chút không dám tin nói.
Dù sao Kha Chấn Thiên cũng là Độ Kiếp hậu kỳ, sao không chút phản kháng nào như vậy!
Bị Cửu Vĩ Thiên Hồ ăn.
"Đáng đời, mà muốn thả ra một cái yêu thú khủng bố, điên cuồng hung tàn như vậy!"
"Xem như Kha Chấn Thiên chết cũng có ý nghĩa, nhưng không biết Cửu Vĩ Thiên Hồ này sẽ làm ra những chuyện điên cuồng gì nữa!”
Triệu Thanh Sơn và Lý Trường Hoa cũng lên tiếng bàn luận.
Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng cũng không có chú ý tới, Cửu Vĩ Thiên Hồ trên đỉnh núi càng thêm không thèm quan tâm sống chết của Kha Chấn Thiên.
"Chủ thượng, nếu không chúng ta đi nhanh lên đi, chỗ này không an toàn
Sau khi Cửu Vĩ Thiên Hồ đang không ngừng gầm thét thôn phệ Kha Chấn Thiên thì khí thế không ngừng dâng cao, không ngừng giãy dụa, dãy núi lắc lư kịch liệt, dường như trời đất sụp đổ, Hổ Sát chần chờ nhìn Tô Tiểu Bạch, nói.
"Ta cũng cho rằng chúng ta nên mau chóng rời đi, ta luôn cảm thấy nơi này không đúng lắm!"
Kim Sí Đại Bằng cũng hốt hoảng nhìn dãy núi sắp sụp đổ phía trước, nói.
Tô Tiểu Bạch cúi đầu nhìn hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết một chút, thấy khi nhìn thấy Kha Chấn Thiên chết trong miệng Cửu Vĩ Thiên Hồ thì vẻ mặt hai tỷ muội này rất phức tạp. Không biết là bi thương hay là vui vẻ...
Hai tỷ muội vẫn luôn chăm chú dựa vào Tô Tiểu Bạch, trong mắt hai tỷ muội bây giờ, Tô Tiểu Bạch chính là người thân mật nhất, người quan trọng nhất.
Ánh mắt lấp lóe, Tô Tiểu Bạch đang muốn lên tiếng nói chuyện. Nhưng trên núi, Cửu Vĩ Thiên Hồ khí thế không ngừng dâng cao đó lại giằng co mãnh liệt, thân thể khổng lồ không ngừng đụng vào dãy núi, mà xiềng xích buộc chặt trên người nó cũng không ngừng va chạm.
Đám người Tô Tiểu Bạch đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.
Thì thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ không ngừng giãy dụa, Cửu Vĩ Thiên Hồ bộc phát ra lực lượng cuồng bạo, không ngừng đánh thẳng vào xiềng xích trên người.
Chỉ thấy xiềng xích buộc chặt lấy Cửu Vĩ Thiên Hồ xuất hiện từng vết rách!
Theo Cửu Vĩ Thiên Hồ giãy dụa kịch liệt, vết rách trên xiềng xích cũng đang không ngừng mở rộng!
"Cái này. . . không phải chứ, sao có thể như vậy được! Xiềng xích... trận pháp sắp bị Cửu Vĩ Thiên Hồ thoát ra được sao!"
"Hít... không lẽ chúng ta trơ mắt nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ thoát khốn sao..."
Sắc mặt đám người Trương Thiệu, Triệu Thanh Sơn và Lý Trường Hoa cực kỳ khó coi, hít một hơi khí lạnh nói.
"Chủ thượng, chúng ta đi nhanh lên, nếu ngươi không đi thì không kịp nữa.”
"Thừa dịp bây giờ Cửu Vĩ Thiên Hồ đó còn chưa thoát ra được, chúng ta có thể rời khỏi chỗ này.”
Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng thấy cảnh này, thì sắc mặt cực kỳ tái nhợt, không nhịn được nuốt nước bọt nói.
Cửu Vĩ Thiên Hồ thoát ra được thì ít nhất cũng là cảnh giới Tiên.
Mà sau khi nó thôn phệ Độ Kiếp hậu kỳ Kha Chấn Thiên, thực lực Cửu Vĩ Thiên Hồ này cũng sẽ khôi phục lại không ít.
Bởi như vậy nên bọn họ lại càng không thể là đối thủ của Cửu Vĩ Thiên Hồ!
Sắc mặt đám người Trương Thiệu cũng hết xanh rồi lại đỏ.
Đám người còn đang do dự thì chỉ thấy trên đỉnh núi, từng đạo xiềng xích bỗng nhiên vỡ vụn!
Hóa thành từng đạo ánh sáng lung linh, hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Mà Cửu Vĩ Thiên Hồ bị vây khốn đó hoàn toàn thoát ra được, ngay cả trên bầu trời mây đen dày đặc, không ngừng có lôi đình đánh xuống đó cũng tiêu tán trong nháy mắt!
Sau khi thoát ra được, Cửu Vĩ Thiên Hồ điên cuồng gào thét, lực lượng cuồng bạo không ngừng từ trong thân thể khổng lồ bạo phát ra.
Mà khí thế của nó cũng không ngừng tăng vọt.
"Không tốt, Cửu Vĩ Thiên Hồ hoàn toàn thoát khốn!"
"Xong, lần này tất cả sẽ chết hết ở chỗ này!”
Bọn người Trương Thiệu trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt hết xanh rồi lại đỏ rồi lại chuyển qua tái nhợt, nói.
Yêu thú cảnh giới Tiên thì há là những Độ Kiếp hậu kỳ như bọn họ có thể chống lại được?
Ngay lúc tất cả mọi người tuyệt vọng thì trên đỉnh núi, Cửu Vĩ Hồ bạo ngược gầm thét.
"Các ngươi, đều đáng chết, đều phải chết!"
Lấy Cửu Vĩ Hồ làm tâm điểm, sát khí cuồng bạo trong nháy mắt bộc phát ra bốn phía.
Dãy núi dưới chân bị luồng sát khí cuồng bạo này lột bỏ một tầng dày!
Sau một khắc, Cửu Vĩ Thiên Hồ bỗng nhiên đằng không bay lên, dùng tốc độ cực nhanh đi tới trước mặt bọn người Trương Thiệu.
Mặc dù bọn người Trương Thiệu trong lòng tuyệt vọng nhưng vẫn luôn khẩn trương đề phòng, coi chừng Cửu Vĩ Thiên Hồ tập kích, cho nên lúc này bọn người Triệu Thanh Sơn Lý Trường Hoa cũng kịp phản ứng.
"Các ngươi, chết trước!"
Cửu Vĩ Thiên Hồ bỗng nhiên lên tiếng, há cái miệng to như chậu máu ra, muốn thôn phệ bọn người Trương Thiệu.
"Động thủ!"
"Cùng nhau ra tay!"
"Toàn lực ứng phó, không cần lưu thủ!” Đám ba người Trương Thiệu sắc mặt đại biến, bỗng nhiên gầm lên! Trong nháy mắt khi cái miệng lớn như chậu máu đó hạ xuống, ba người toàn lực ra tay!
Lý Trường Hoa hai tay huy động, liều mạng rót linh lực trong thân thể vào quyền trượng trong tay! Một con cự long cực lớn, toàn thân tỏa ra quang mang kim sắc bỗng nhiên từ trong quyền trượng lao ra. Gầm thét đỡ lấy cái miệng to như chậu máu đó!
Triệu Trường Hoa thì không ngừng huy động trường đao trong tay, trong lúc trường đao huy vũ, từng đạo ánh đao sắc bén xông ra, trực tiếp hình thành một cái đạo trận cực lớn trên không!
Mà Trương Thiệu thì hai mắt lấp lóe, tiện tay vung ra từng đạo hỏa diễm cháy hừng hực, sau đó hắn xoay người chạy!
Không thèm để ý tới Triệu Thanh Sơn và Lý Trường Hoa đang liều mạng sau lưng.
Nhưng Triệu Thanh Sơn và Lý Trường Hoa cũng trong nháy mắt cảm ứng được động tác của Trương Thiệu, bỗng nhiên quay người, hai mắt trừng trừng, ánh mắt khó tin, nhìn Trương Thiệu đang chạy trốn!
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên trên đỉnh đầu hai người.
Cái đao trận ánh đao bắn ra bốn phía và hoàng kim cự long như giấy mỏng trước cái miệng lớn của Cửu Vĩ Thiên Hồ, vỡ vụn trong tíc tắc.
Mà Triệu Thanh Sơn và Lý Trường Hoa thì bị cái miệng lớn như chậu máu này thôn phệ trong nháy mắt.
Trương Thiệu quay người phi nước đại biết, chỉ dựa vào ba người bọn họ thì không phải là đối thủ của Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Nhất định phải chạy, không thì chỉ có một con đường chết.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, chiêu số công kích của ba người bọn họ không chút tác dụng với Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Trong khoảnh khắc thì vỡ vụn, mà hắn đang phi nước đại thì cảm thấy đỉnh đầu tối đen, ngẩng đầu nhìn lên.
Thì thấy cái miệng lớn như chậu máu của Cửu Vĩ Thiên Hồ hạ xuống!
Trương Thiệu hoảng sợ kêu to nhưng không có bất cứ tác dụng gì, bị cái miệng lớn đó nuốt.
Thấy cảnh này, Triệu Thanh Sơn và Lý Trường Hoa nhếch miệng lên, cười nhạt một tiếng.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng, ba người Trương Thiệu như thịt cá trên thớt, bị Cửu Vĩ Thiên Hồ thôn phệ.
Sau khi thôn phệ ba người này, Cửu Vĩ Thiên Hồ nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế trên người lại tăng vọt lần nữa!
Có vẻ như mỗi một lần Cửu Vĩ Thiên Hồ thôn phệ thì cũng có thể làm cho nó khôi phục thực lực.