Tôn Hùng khẽ nhíu mày nói: "Nếu tông chủ chạy đến, với thực lực Độ Kiếp đỉnh phong của tông chủ thì hẳn là có thể nhìn vào sâu hơn một chút, có lẽ có thể nhìn thấy được biến cố trong đó."
Các trưởng lão khác nghe vậy thì cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Xoát!
Đúng vào lúc này, đột nhiên có một đạo quang mang màu vàng từ trong Thâm Uyên Cốc xông lên trời, tách ma khí cuồn cuộn ra.
Tôn Hùng và một đám trưởng lão, đệ tử khiếp sợ nhìn đạo quan mang màu vàng xông lên trời đó, sau đó mấy người này cũng ngáo.
"Ta không nhìn lầm chứ, ba người đó từ, từ trong Thâm Uyên Cốc lao ra?"
"Hít, sao lại như thế được, sao trong Thâm Uyên Cốc lại có người!"
"Chẳng lẽ dị biến trong Thâm Uyên Cốc lúc nãy là do những người này gây ra?"
Đám người ngước cổ lên, khiếp sợ nhìn đạo quang mang màu vàng phóng lên trời đó.
Nhưng tiếp theo, còn có hai bóng người vọt ra.
Được Tô Tiểu Bạch ôm xông ra khỏi Thâm Uyên Cốc, Kha Sương và Kha Tuyết mừng rõ.
Cuối cùng cũng rời khỏi cái chỗ ma khí um tùm, âm trầm kinh khủng này, trở về thế giới người bình thường.
Nhưng vừa xông ra khỏi Thâm Uyên Cốc thì nhìn thấy trên vách núi còn có bảy tám người đang đứng ở nơi đó, khiếp sợ nhìn mình.
"Tướng công, những người đó đến đây làm gì?"
Kha Sương tò mò hỏi.
"Những người mà Tô công tử nói lúc nãy là những người này chứ?”
Kha Tuyết nghe vậy thì lập tức nhớ lại những gì Tô Tiểu Bạch nói khi còn trong di tích Cửu Vĩ Thiên Hồ, tò mò hỏi.
"Không sai."
Tô Tiểu Bạch gật đầu một cái, tán thưởng nhìn Kha Tuyết, được Tô Tiểu Bạch tán thưởng, Kha Tuyết lập tức tâm hoa nộ phóng, vui vẻ và mừng rỡ. Thậm chí còn vui vẻ hơn khi luyện hóa Cửu Vĩ Thiên Hồ.
"Dừng lại, các ngươi là ai mà dám tự tiện xông vào Thâm Uyên Cốc!" Nhưng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên. Theo sau đó là một tiếng xé gió vọt tới!
Tô Tiểu Bạch nhíu mày lại, tiện tay vung lên, đạo lôi đình to lớn đang vọt tới đó bị một lực lượng vô hình vặn vẹo tan rã trong nháy mắt.
Ngay cả một chút vết tích cũng không có để lại.
Nhưng khi mấy người Tô Tiểu Bạch dừng lại thì ba bóng người phía dưới lại xông lên, đi tới trước mặt mấy người Tô Tiểu Bạch.
"Các ngươi là ai, tại sao lại từ trong Thâm Uyên Cốc đi ra, đây là cấm địa, các ngươi đi vào đó như thế nào Thâm Uyên Cốc!"
Trong đó, một lão giả râu tóc bạc trắng không đợi mấy người Tô Tiểu Bạch lên tiếng mà đã đi lên một bước, chỉ vào bọn họ quát.
Tô Tiểu Bạch lập tức nhíu mày lại, mất kiên nhẫn.
Sắc mặt Tôn Hùng khó coi, quan sát mấy người Tô Tiểu Bạch từ trên xuống dưới.
Đây là lần đầu tiên Tôn Hùng nhìn thấy có người có thể từ trong Thâm Uyên Cốc đi ra.
Cho dù như thế nào thì cũng phải thẩm vấn cho kĩ.
Lỡ như những người này là gian tế do ma đạo phái tới, muốn thừa cơ mở ra Thâm Uyên Cốc, thả Vực Ngoại Thiên Ma bên trong ra.
Vậy thì thiên hạ này sẽ gặp tai kiếp lớn!
Tô Tiểu Bạch nhíu mày lại, lạnh nhạt nói.
"Ngươi!"
Tôn Hùng nghe vậy thì lập tức giận dữ, đưa tay chỉ vào Tô Tiểu Bạch, nhưng khi hắn muốn nói gì thì lại đột nhiên trừng to hai mắt.
"Yêu nghiệt!"
Chỉ thấy Tôn Hùng nhìn thẳng vào Kha Tuyết và Kha Sương bên cạnh Tô Tiểu Bạch.
"Hồ yêu!"
"Yêu thú cũng dám xông cấm địa của Tử La Tông ta, muốn chết!"
Tôn Hùng liếc một cái là nhìn thấu được thân phận của hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết, lập tức nổi giận rống to, hai tay huy động, trong lòng bàn tay có lôi đình chớp lóe, cực kỳ khủng bố.
Xem ra lôi đình công kích ba người trước đó chính là Tôn Hùng này đánh ra.
Kha Tuyết và Kha Sương vô duyên vô cớ bị Tôn Hùng này mắng là yêu nghiệt, hai người mờ mịt không hiểu.
Đang chuẩn bị lên tiếng chất vấn nhưng còn chưa kịp nói gì thì Tôn Hùng đã động thủ.
Một tia chớp mang theo uy thế kinh khủng vọt thẳng đến ba người.
Rõ ràng là muốn một chiêu giết chết ba người!
Sắc mặt Tô Tiểu Bạch lạnh xuống, tiện tay điểm một cái, một đạo kiếm quang từ trong hai tay hắn bay vọt ra ngoài.
Rạch đứt bầu trời, đâm thẳng vào đạo lôi đình đang vọt tới đó.
Oanh!
Đạo lôi đình kinh khủng đó bị kiếm quang xoắn nát trong nháy mắt!
Thấy cảnh này, Tôn Hùng và hai vị trưởng lão Tử La Tông sau lưng biến sắc, chấn kinh.
"Không được làm tổn thương chủ nhân ta!”
"Nếu muốn ra tay với chủ nhân ta thì phải hỏi ta trước!”
Đúng lúc này, trong nháy mắt, hai tiếng rống giận dữ vang lên.
Bọn người Tôn Hùng vội vàng là ngẩng đầu nhìn lại thì thấy hai thân ảnh nhanh chóng lao đến.
Đứng chắn giữa bọn họ và mấy người Tô Tiểu Bạch.
Tôn Hùng không đoán trước được Tô Tiểu Bạch lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, có thể tiện tay bắn ra một kiếm quang xoắn nát lôi đình mà hắn đánh ra.
Có thể làm được như vậy thì chỉ có thể là Độ Kiếp hậu kỳ.
Nghĩ tới đây, Tôn Hùng hơi nhíu mày, nói: "Đạo hữu có thực lực như thế mà lại làm bạn với yêu nghiệt, chẳng lẽ là tham luyến sắc đẹp của yêu nghiệt?" Nói đến đây, Tôn Hùng ngẩng đầu nhìn Kha Sương và Kha Tuyết một chút, thấy hai nữ ánh mắt lấp lanh, long lanh, thân thể thướt tha, mặt như hoa đào, kiều diễm động lòng người, gương mặt đẹp mê người thì nói: "Đúng là đạo hữu tham luyến sắc đẹp thật, không lẽ đạo hữu không biết sắc đẹp cũng chỉ là một nắm cát vàng, ôn nhu hương chính là mộ anh hùng!"
Tôn Hùng càng nói càng kích động, càng nói càng cảm thấy Tô Tiểu Bạch bị hai tỷ muội Kha Sương mê hoặc.
"Huống chi, nhân yêu khác đường, yêu tộc luôn có ý đồ xấu với nhân tộc ta, xem nhân loại là huyết thực, tùy ý giết ăn, không biết đã có bao nhiêu trận đại chiến giữa nhân tộc và yêu tộc bộc phát, chết bao nhiêu người!"
"Bây giờ đạo hữu còn ở chung với yêu nghiệt, ngươi có mặt mũi nào đối diện với các tiền bối đã chết vì chiến đấu với yêu tộc!"
"Yêu nghiệt? Sao tự dưng bọn ta lại thành yêu nghiệt?”
"Trong mắt ngươi, yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, người nào quy định chúng ta là yêu nghiệt! Thật là buồn cười!"
Những lời hắn nói không nhưng không khuyên được Tô Tiểu Bạch mà còn khiến cho hai bóng người vừa mới xuất hiện giận dữ!
"Cái gì. . . ?"
Tôn Hùng nghe được tiếng hét phẫn nộ này thì cũng ngáo, sau đó phẫn nộ ngẩng đầu lên mắng.
"Hai người các ngươi…”
Nhưng lời còn chưa nói hết thì lại phát hiện hai người đột nhiên xuất hiện trước mặt này cũng là yêu loại!
"Các ngươi cũng là yêu loại!"
Lúc này, hắn chỉ vào Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng, vẻ mặt vừa bất ngờ lẫn chấn kinh, nói.
"Không sai, ta chính là nghiệt súc mà ngươi nói đó."
Hổ Sát cười lạnh nhìn Tôn Hùng, hai mắt lạnh lẽo, dáng vẻ như một lời không hợp là sẽ ra tay đánh nhau.
"Năm người các ngươi lại có bốn người là yêu nghiệt!"
Tôn Hưng nhìn cũng không nhìn Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng, quay đầu nhìn Tô Tiểu Bạch, sắc mặt lạnh lẽo.
"Vốn còn muốn khuyên ngươi quay đầu là bờ, giết sạch tất cả yêu quái, nhưng bây giờ nhìn lại, ngươi đã không còn lối thoát nữa.”
Tô Tiểu Bạch rất là khinh thường Tôn Hùng này.
Do lập trường của yêu và người khác biệt thôi.
Ngươi cũng không thể vì người và yêu khác biệt thì cho rằng toàn bộ yêu quái đều đáng chết.
Tuy rằng có không ít yêu quái muốn chiếm lấy thế giới này.