Tô Tiểu Bạch thấy hơi thở xung quanh có chút không đúng. Hắn nhíu nhíu mày, sau đó hít sâu một hơi, bắt đầu vận công, đồng thời nhắc nhở mọi người.
“Các ngươi cẩn thận, phía trước có mãnh thú đang đến gần. Thực lực của nó đối với ta là bình thường. Nhưng đối với các ngươi, nhất là huynh muội Âu Dương thì sức chiến đấu của nó đủ để uy hiếp tính mạng hai ngươi.”
“Cái gì? Có mãnh thú? Chính là con lúc trước chúng ta gặp phải đúng không?”
Âu Dương Đạc nghe vậy, có vẻ vừa lo lắng vừa hoang mang: “Nhưng mà sao ta ở trong này không cảm giác được hơi thở của nó? Thậm chí ngay cả bóng dáng cũng không thấy.”
“Đó là bởi vì mãnh thú này dùng lá chắn để ẩn mình. Đương nhiên là các ngươi không nhìn thấy.”
Tô Tiểu Bạch nói tới đây đã vận công xong, chớp mắt đã đánh một chưởng đi.
“Bây giờ, các ngươi có thể nhìn thấy rồi!”
Tô Tiểu Bạch vừa dứt lời hai tu sĩ đã cảm thấy chấn động. Âu Dương Đạc với Âu Dương Tình vội vàng nhìn về phía trước, nháy mắt đã đánh thẳng vào tinh thần. Kha Sương Kha Tuyết cũng không ngạc nhiên, lý do là các nàng đã quen với những niềm vui bất ngờ với khiếp sợ mà Tô Tiểu Bạch mang tới rồi. Hắn luôn phát hiện ra thứ mà người bình thường không phát hiện ra được. Cũng luôn có những động tác làm người khác phải kinh ngạc, mang đến những niềm vui bất ngờ. Biểu hiện hôm nay của hắn cũng làm trái tim người ta phải kinh hoàng lẫn hưng phấn.
Chỉ thấy Tô Tiểu Bạch phóng ra linh lực dao động trực tiếp đánh vào kẻ địch đang trong trạng thái ẩn thân. Không chỉ như vậy. Hắn phát ra chiêu này ở ngoài ba trăm thước trực tiếp vạch ra thuộc tính của mãnh thú. Đó là một con trâu. Hơn nữa là thuộc tính lôi hỏa! Sao lại nhìn ra được?
Đó là bởi vì linh lực dao động của Tô Tiểu Bạch làm cho thuộc tính trên người kẻ địch hiện ra bên ngoài dưới màu sắc tương ứng. Đương nhiên người thường không thể làm được chuyện này.
Thậm chí, khi hai tu sĩ nhìn thấy chiêu này trong đại não oanh một tiếng, giống như nổ tung. Vạch trần thuộc tính trực quan như vậy, trước đây bọn họ chỉ nhìn thấy khi sư tôn sử dụng pháp bảo để thi triển nghi thức. Theo lý mà nói, con người không thể ra một chiêu này.
Nhưng mà Tô Tiểu Bạch không những làm được mà còn không cần mượn ngoại lực lấy ra linh lực thể hiện. Phải biết là, cho dù sử dụng pháp bảo thì sư tôn bọn họ cũng phải hấp thu một lượng lớn linh lực từ bên ngoài mới làm được.
Hành vi của Tô Tiểu Bạch làm cho tam quan của huynh muội tu sĩ đều bị phá vỡ.
Bởi vì, hắn quá mạnh, thậm chí còn mạnh hơn sư tôn bọn họ gấp mười lần.
Cường đại như vậy mà vẫn là người, không phải là tiên? Có lẽ nên gọi hắn là “Nhân tiên”.
Ý là có lực lượng giống như tiên nhưng vì nhiều nguyên nhân dưới cơ duyên của tạo hóa chưa thành tiên được, vẫn là một con người. Sau khi hai người hiểu được điểm này thì ánh mắt nhìn Tô Tiểu Bạch càng sùng bái hơn. Không ngờ hắn có thể làm được chuyện này, xem ra hắn nói phải san bằng Ma Vực không phải là nói giỡn. Bọn họ cảm thấy hắn nhất định làm được. Dù sao chiêu vừa rồi mới chỉ là lộ ra một góc của tảng băng chìm mà thôi. Thực lực chân chính của hắn là thế nào? Điều này người bình thường không thể tưởng tượng được. Lúc này, hình như Tù Ngưu cũng không ngờ ẩn thân của mình lại bị nhìn thấu từ khoảng cách xa như vậy.