Thân ảnh hắn như hóa thành một làn khói nhẹ, mơ hồ bất định, làm người ta không nắm bắt được, mà Thanh Phong thánh nhân cũng không chậm trễ, trường kiếm trong tay vung lên.
Mang theo một luồng hơi thở làm người ta hít thở không thông, chém mạnh đến, hai đạo kiếm quang bắn vào nhau.
Phát ra một tiếng nổ động trời, trường kiếm trong tay Thanh Phong thánh nhân lại bị chấn động đến rung lên, cánh tay của Thanh Phong thánh nhân cũng run lên, hắn vội vàng khống chế thân hình, rất nhanh đã lui về sau.
Đồng thời, trong lòng hắn rất kinh hoàng, sắc mặt hơi trắng bệch, bởi vì cảnh tay hắn đã âm ỷ đau, sức mạnh của chuôi trường kiếm này thật bá đạo.
Hơn nữa, còn có một loại sức mạnh kỳ lạ dọc theo cánh tay tiến vào cơ thể hắn, làm cả ngươi hắn đau đớn bứt rứt đến tận xương.
Loại đau đớn này làm Thanh Phong thánh nhân thấy choáng váng, lòng trầm xuống.
Âu Dương Đạc cũng không tốt hơn Thanh Phong thánh nhân bao nhiêu, hắn cảm thấy kinh mạch trong cơ thể rối loạn, truyền đến một trận đau đớn dữ dội làm trán hắn liên tục đổ mồ hôi.
Mồ hôi từ trán nhỏ xuống người, sau đó để lại rất nhiều vệt nước trên quần áo.
Lông mày Âu Dương Đạc nhăn lại, trong lòng thầm hận Thanh Phong thánh nhân giảo hoạt, chuôi trường kiếm kỳ lạ này không chỉ có sức tấn công rất mạnh. Mà còn ẩn chứa một sức mạnh kỳ quái, có thể thẩm thấu vào da thịt sau đó ăn mòn kinh mạch làm kinh mạch của hắn co rút lại, sức chiến của hắn cũng bị giảm mạnh xuống.
Bóng người Thanh Phong thánh nhân liên tục xuyên qua núi rừng, trên người hắn tỏa ra ánh sàng vàng kim nhàn nhạt, ánh sáng vàng này quay cuồng trong thân thể hắn.
Làm người hắn giống như được điêu khắc ra từ kim cương, tràn ngập hơi thở cường đại, làm người ta không dám nhìn thẳng.
“Phanh toái phanh…”
Thân hình Thanh Phong thánh nhân liên tục chạy lướt qua cây cối. Không khí ở phía sau hắn truyền đến tiếng trầm đục, cây đại thụ che trời trước người hắn bị bẽ gẫy, hóa thành gỗ vụn bay khắp nơi.
“Âu Dương Đạc, hôm nay ta phải giữ ngươi ở đây.”
Thanh Phong thánh nhân hét lớn, sắc mặt hắn đỏ lên, luồng hơi thở mạnh mẽ từ trong cơ thể phát ra ngoài.
Ánh sáng vàng kim bên ngoài thân thể hắn càng cuồn cuộn tạo thành một vòng bảo vệ màu vàng kim bao phủ cơ thể hắn.
Thân thể Thanh Phong thánh nhân chạy trong đám lá cây rậm rạp, tốc độ càng ngày càng nhanh. Trong nháy mắt, hắn đã tới gần Âu Dương Đạc, rồi đột nhiên hắn gia tăng tốc độ, đánh một quyền vào người Âu Dương Đạc.
Quyền này đánh vào ngực Âu Dương Đạc phát ra tiếng va đập rất lớn, một luồng năng lượng mạnh bùng nổ, làm không khí cũng xuất hiện gợn sóng.
Mà thân thể của Âu Dương Đạc cũng bị nổ bay ra xa ba mươi thước, cuối cùng ngã trên mặt đất.
Miệng Âu Dương Đạc hộc ra một ngụm máu tươi, thân thể trượt trên đất năm thước mới dừng lại, sau đó đứng lên, hắn ngẩng đầu mắt nhìn chằm chằm Thanh Phong thánh nhân.
“Thanh Phong thánh nhân, thực lực của ngươi đúng là rất mạnh, nhưng ngươi không nên đến gây chuyện với ta.”
Âu Dương Đạc nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói.