“Thịt bò này ......”
Mặt Lâm Uyển Linh hơi biến sắc, vội vươn đũa kẹp lại.
Bởi vì câu nói này của Tô Tiểu Bạch làm cho bầu không khí trên bàn rượu vi diệu hơn mấy phần.
Thống lĩnh ngồi ở đối diện sắc mặt âm trầm, đôi mắt nhìn Tô Tiểu Bạch chằm chằm sắp phun ra lửa. Hắn đường đường là một thống lĩnh, trong quân đội cũng là dưới một người trên vạn người. Chính mình có hảo ý mời hắn tới nhậu nhẹt, trước mắt lại bị làm nhục như thế.
Nhưng trong lòng hắn vừa dâng lên ý định động thủ, lập tức cảm nhận được một cỗ bất an.
Tô Tiểu Bạch này quả thật chỉ là một Kim Đan hậu kỳ sao?
Hắn nuốt nước miếng một cái, nắm đấm đã túa ra mồ hôi. Nếu thật sự động thủ, hắn không có nắm chắc trăm phần trăm có thể thắng. Chờ thêm mấy ngày nữa là hắn phải lên chiến trường, sao có thể thụ thương.
Đủ loại lý do làm cho hắn đè xuống tính tình nóng nảy ngày thường, chỉ cắm đầu uống rượu.
“Thống lĩnh đại nhân, tiểu nhân có việc bẩm báo.”
Tại thời điểm mọi người lúng túng uống hết chén rượu này đến chén rượu khác, tiểu Viên đứng ở đàng xa đột nhiên bước nhanh về phía trước, chắp tay bái phục.
Thống lĩnh lên tiếng, tiểu Viên kia liền bước nhanh về phía trước ghé sát tai hắn.
“Thống lĩnh đại nhân, đã điều tra rõ lai lịch Tô Thiên Sinh này. Là kẻ ngoại lai mấy ngày nay gây huyên náo xôn xao, sự tình Lương thiếu gia chính là hắn làm ra.”
Nghe lời này hai mắt thống lĩnh lập tức bốc lên một cỗ khí thế hung ác, làm cho nhiệt độ bốn phía cũng giống hạ xuống vài lần.
Chờ hắn phất phất tay đuổi tiểu Viên đi, quay đầu hơi híp mắt lại cười lạnh nhìn Tô Tiểu Bạch nói: “Tô huynh đệ quả thật không phải người bình thường. Bắt Lương thiếu gia, lật úp mấy trăm quan binh nha môn, uy danh thật hiển hách.”
Ba.
Sắc mặt Lâm Uyển Linh biến hóa đánh rơi đũa trên bàn.
Nàng đã sớm nghĩ tới có thể đám người này có thể vì bọn hắn tới hay không, nhưng thấy bọn hắn không nhắc tới vụ này, tâm tư cũng thả lỏng. Không nghĩ tới vẫn không cách nào tránh thoát chuyện phiền toái này .
“Phải thì như thế nào?”
Để bát rượu xuống, Tô Tiểu Bạch liếc mắt nhìn hắn nhàn nhạt hỏi lại.
“Ngươi có biết ngươi bắt sai người rồi không? Lương thiếu gia chính là lương dân nhất đẳng. Ngươi tự ý tới quan phủ, đả thương trên dưới một trăm quan binh đã là tội chết, còn dám nói khoác không biết ngượng?”
“Chỉ là Tô huynh đệ ngươi yên tâm. Thân ta tại quân đội, những chuyện này không thuộc quyền quản lý của ta, huống chi bây giờ ta cũng mang thường phục, càng không thể xen vào. Tô huynh đệ, ngươi nói có đúng không?”
Thống lĩnh thẳng lưng nắm tay nói đạo lý.
Nói gần nói xa, hắn cũng chỉ muốn nắm lấy nhược điểm của Tô Tiểu Bạch, dùng việc này áp chế hắn giống trong ngày thường người khác a dua nịnh hót đối với hắn vậy, để giải tỏa cơn buồn bực này.
“Đánh rắm. Ăn thịt uống rượu, sạch nói chút bắn đại bác cũng không tới .”
Hắn càng nghe càng không kiên nhẫn, nâng cốc uống hết rượu liền muốn dẫn tỷ muội Lâm gia đi lên lầu.
Sắc mặt thống lĩnh kia biến hóa vội vàng đứng lên lên, quan binh đứng bốn phía lập tức xông tới trước hai bước.
“Ác tặc, ở trước mặt ta còn dám càn rỡ? Bắt lại cho ta!”
Tiếng rống còn chưa xong, Tô Tiểu Bạch trong mắt thống lĩnh đã hóa thành một đạo tàn ảnh. Hắn còn tưởng rằng là chính mình uống nhiều quá, nhưng ngay sau đó cuồng phong quất vào mặt làm hắn tỉnh rượu một nửa, trong lòng dâng lên ngàn vạn hoảng sợ, theo bản năng vội vàng muốn đưa tay chống đỡ.
Ầm ầm!
Tiếng ly bát vỡ vụn vang vọng phía dưới, gợi lên mảng lớn bụi mù. Mà thân hình thống lĩnh cao lớn kia phá vỡ khói bụi bay ngược ra ngoài, đập thẳng trên vách tường mới dừng lại, mạnh mẽ đập ra một cái hố hình người .
Mà lúc này bụi mù chậm rãi tiêu tan, chỉ thấy Tô Tiểu Bạch đứng sừng sững vuốt tro bụi trên thân , thản nhiên nói: “Cúi đầu xem cánh tay của ngươi, ngươi sẽ phát hiện có một vết thương.”
Thống lĩnh vừa rồi còn tê răng nhếch miệng, vẻ hung ác muốn phản công lại, lập tức hít sâu một hơi, vội cúi đầu nhìn lại cánh tay mình, quả thật có vết thương như lời hắn nói, máu tươi trào ra ngoài.
Vết thương này là vì sao mà có? Hắn khẽ cau mày, quả thực là nghĩ mãi mà không rõ.
“Nhìn kỹ đi, đồ ngốc. Chung quanh vết thương kia có ánh sáng nhạt màu lục, chính là có độc. Ban đầu tứ chi ngươi sẽ nhũn ra, toàn thân không còn chút sức lực nào, một thời gian sau sẽ thất khiếu chảy máu, bất trị mà chết. Nhưng mà ngươi yên tâm, liều lượng ta dùng không nhiều, tính mệnh ngươi còn có một ngày.”
Tô Tiểu Bạch mang theo hai tỷ muội muốn đi lên lầu hai, vừa đi vừa nói: “Nếu như không muốn trước khi lên chiến trường bị chết uất ức như thế thì ngày mai chờ ở trước của phòng ta, ta tỉnh ngủ sẽ cho ngươi giải dược.”
Một đám tinh binh vây quanh bốn phía bởi vì không có mệnh lệnh của thống lĩnh, cũng chỉ có thể vây quanh mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Thả bọn họ đi!”
Nhìn bóng lưng của Tô Tiểu Bạch , thống lĩnh cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Trước mắt biện pháp an toàn nhất chính là làm theo lời Tô Tiểu Bạch nói, nếu như mình cưỡng ép động thủ, nói không chừng sẽ phát sinh sự tình gì khác nữa. Hắn cho dù phải chết cũng chỉ có thể chết trên chiến trường, vì khí phách nhất thời mà chết uất ức như thế, chính là làm nhục uy danh tổ tiên !
Ken két, các tinh binh cắn răng trợn mắt tránh ra một con đường, để cho 3 người Tô Tiểu Bạch đi lên lầu hai.
Hô.
Tỷ muội Lâm gia vào trong phòng, Lâm Uyển Tích dập tắt ngọn nến liền lên giường nghỉ ngơi. Hai nàng một phòng, Tô Tiểu Bạch thì ở một phòng khác.
“Tỷ tỷ, đêm nay thống lĩnh kia cũng không phải đặc biệt quá đáng. Chúng ta làm như vậy sẽ không gây ra chuyện gì khác chứ?”
Trên giường Lâm Uyển Linh không ngủ được nghiêng người sang nói chuyện.
“Uyển Linh, ngươi còn không hiểu sao. Mặc dù Tô tiên sinh có thể ngồi chung một bàn uống rượu cùng hắn là bởi vì hắn không làm gì được Tô tiên sinh, đổi lại người bình thường e rằng có mười cái mạng cũng không đủ chết.”
Thở dài, Lâm Uyển Tích bò người lên cười nhạt nói: “Huống chi người gọi là thống lĩnh kia chỉ coi mình là thượng nhân, xem chúng ta là súc vật, chỉ cảm thấy loại tiện dân giống như chúng ta đụng phải hắn cũng chỉ có thể khiêm tốn khuất tất . Đêm nay Tô tiên sinh làm mới là sảng khoái, một câu uống rượu liền uống rượu, ăn thịt liền ăn thịt, nói đánh liền đánh, quả thật là nói lên lời trong lòng ta.”
“Nói như vậy, Tô tiên sinh đúng thật là sảng khoái. Chỉ là, rốt cuộc hắn có lai lịch gì. Cũng không thể thực sự là Tô Thần Chủ hàng thế chứ? Thân phận thống lĩnh kia cao quý, bình thường chúng ta muốn gặp cũng gặp không được, Tô tiên sinh còn có hào khí không thèm để hắn vào mắt này, quả thật làm ta bội phục......”
Ngữ khí dần dần yếu ớt, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở vững vàng của hai tỷ muội .
Kẹt kẹt.
Đột nhiên cửa sổ đóng một nửa bị đẩy ra một chút, một bóng người từ bên ngoài cửa sổ phi thân vào trong phòng, nhìn chung quanh.
Người này không phải tiểu tặc mà chính là tiểu Viên bên người thống lĩnh kia đêm nay.
“Tốt lắm. Quái nhân kia dám hạ độc ám toán thống lĩnh, ta liền bắt hai tiểu nữu bên cạnh hắn , chờ xem ngày mai hắn còn dám phách lối hay không, để hắn ngoan ngoãn lấy giải dược ra, ta cũng lấy lại được mặt mũi trước mặt thống lĩnh.”
Hắn thấy được bộ dáng ngủ say của hai tỷ muội trên giường, trong mắt lập tức nổi lên tinh quang, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên.
Việc này không nên chậm trễ, hắn vội vàng tung người nhảy vào trong phòng, trực tiếp đi về phía hai người đang ngủ. Động tác này cực kì nhẹ nhàng, hoàn toàn không phát ra chút thanh âm nào.
Ông.
Đi tới gần bên giường, đột nhiên con ngươi hắn thít chặt lại, toàn thân dường như kết thành khối băng không thể động đậy.
“Cái này......”
Hắn gầm nhẹ lên tiếng, chỉ cảm thấy lòng bàn chân giống như đã giẫm vào một bãi đầm lầy không thể động đậy, mà trong đầm lầy kia còn có sức mạnh kỳ dị đang hướng thẳng vào trong thân thể mình, làm hắn có lực cũng không thể dùng.