Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 984 - Chương 1014. Buồn Bực Vương Thiếu Gia

Chương 1014. Buồn bực Vương thiếu gia
Chương 1014. Buồn bực Vương thiếu gia

Khanh khách, gà trống vừa gáy báo hiệu ngày mới.

Tối hôm qua thống lĩnh cũng nghỉ ngơi ở trong khách sạn, lúc này đã sớm rời giường, cắn răng đúng giờ đợi trước phòng Tô Tiểu Bạch.

Tinh binh đứng ở dưới lầu bên cạnh, không dám ngước lên nhìn, chỉ sợ thống lĩnh giận lây.

“Tô Thiên Sinh! Không còn sớm nữa, ta còn phải chạy về quân doanh, mau mau rời giường.”

Hắn dán vào khe cửa gầm nhẹ lên tiếng, thân thể không tự chủ được đẩy nhẹ vào phía trong, như muốn phá tan cánh cửa này.

Kẹt kẹt!

Cửa đột nhiên mở, trong lòng hắn giật mình, vội vàng định thần lại mới đứng vững được.

“Giải dược ở đây.”

Tô Tiểu Bạch đứng trong phòng ngáp một cái, lười nhác đưa một viên đan dược nâu đậm tới.

Lời tối hôm qua hắn nói cũng không phải là giả, độc dược giải dược cũng là đồ chơi nhỏ hắn làm ra khi nhàn hạ.

Đùng một cái, thống lĩnh đoạt lấy đan dược liền trực tiếp đi xuống dưới lầu, không nhiều lời thêm nửa câu.

“Chậm đã. Giải dược coi như ta nợ ngươi, cho ngươi cũng đã cho. Chỉ là nếu như ngươi không muốn người này, ta cũng chỉ có thể giết.”

Chợt nghe được người này hồ ngôn loạn ngữ, trong lòng thống lĩnh hơi hồi hộp một chút.

Hắn nghi ngờ quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy dưới chân Tô Tiểu Bạch vậy mà lại là Tiểu Viên.

Lần này làm cho huyết áp của hắn cũng tăng cao, trong mắt nổi lên tơ máu, quát: “Vì sao ngươi bắt người của ta?!”

“Ta bắt hắn? Là tự hắn đưa tới cửa.”

Cười lạnh hai tiếng, Tô Tiểu Bạch đá một cước vào tiểu Viên trên đất thản nhiên nói: “Chuyện của mình làm, tự mình giao phó.”

Tiểu Viên nằm trên mặt đất không thể động đậy, nghẹn đến đỏ mặt còn không chịu nói chuyện.

Nhưng hắn chống cự một lúc lâu, dư quang quét đến thống lĩnh nhà mình sắc mặt tràn đầy tức giận, lúc này trong lòng hoảng hốt, thật sự là không chịu đựng được. Thế là hắn đã rõ ràng mười mươi tối hôm qua mình như thế nào ban đêm xông vào trong phòng tỷ muội Lâm gia, như thế nào bị trận pháp thiết trí từ sớm nhốt lại.

Thấy thống lĩnh tức giận nắm chặt đấm nắm lại. Hắn không muốn nghe lý do gì, hắn chỉ biết mình bây giờ đã mất hết mặt mũi.

Nếu ngươi thành công, vậy dĩ nhiên có thưởng! Nhưng bây giờ thất bại, đó chính là tội lớn.

“Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả người?”

“1 vạn ngân phiếu, không cần nhiều.”

“Ngươi coi ta thành người nào! Thân ta trong quân đội, một lòng vì nước giết địch, ngân phiếu gì đó ta không có!”

Sắc mặt Tô Tiểu Bạch khẽ biến, nhấc Tiểu Viễn lên lạnh lùng nói: “Ta không phải đang nói chuyện làm ăn với ngươi. Đưa tiền thì có người, không có tiền thì biến.”

Nói xong hắn ném người vào trong phòng rồi đóng cửa lại.

Thống lĩnh đứng ngoài cửa tức giận đến toàn thân run rẩy. Ngày thường sao có thể gặp nhân vật như vậy, trước mắt lại thật sự là không có biện pháp gì.

Hắn quay đầu nhìn về phía một gian phòng khác đang đóng chặt, đó là phòng của tỷ muội Lâm gia. Nếu bắt các nàng đi đổi Tiểu Viên, khẳng định là có thể. Chỉ là tối hôm qua Tiểu Viên cũng thua như vậy, nếu như hắn cũng bị như thế thì phải làm sao đây.

Hắn đè lửa giận trong lòng xuống, sau đó thở dài nhảy xuống lầu một, trước tiên rút quân về doanh đã.

Ngày hôm đó Vân Lãng nghe phong thanh được rằng trên đường có bán đủ loại trân bảo tiểu phiến. Mấy ngày nay bọn hắn rất cao hứng, bởi vì trong Vân Thanh quan mới có một khách hàng lớn.

Hôm nay vị chủ nhân này vẫn đi dạo như thường lệ.

“Vương thiếu gia, đến xem hôm nay ta vừa kiếm được đồ tốt. Đây chính là bình hoa thời đại Vẫn vương triều, rất hiếm thấy đó.”

Khóe mắt Vương thiếu gia cũng không thèm liếc qua, phất tay không kiên nhẫn nói: “Bớt nói nhảm cho ta, ngươi coi ta là người nào.”

Loại hàng rong ven đường này làm sao có đồ tốt, đều là một chút đồ dỏm làm giả.

Cậu ấm này không phải ai khác, chính là Vương thiếu gia từ trong thôn chạy trốn tới Vân Thanh quan .

Hắn nghe cha mình nói tới Vân Thanh quan nhờ vả Từ Phú Từ thúc thúc, vốn cho rằng có thể có tiền đồ tốt đẹp, nhưng trên thực tế căn bản cũng không có chuyện như vậy.

Từ thúc thúc này chỉ là một tên tiểu lại trong quan phủ, tự mình còn không có tiền đồ, làm sao an bài cho người khác được?

Vương thiếu gia tinh tế phát hiện ra được chân tướng, trong lòng không khỏi phiền muộn. Tình huống lão gia như thế nào, hắn cũng phái người trở về đưa tin. Chỉ là bây giờ người kia còn chưa có trở lại cho nên chưa thể biết được. Bởi vậy mấy ngày nay hắn cũng chỉ có thể đi lung tung trên chợ nơi này để giải buồn thôi, rất biệt khuất.

“Vương thiếu gia, ngài đã tới rồi sao. Ta đi uống rượu chứ?”

Vừa đi chưa được hai bước, mấy khuôn mặt tươi cười lưu manh đã như ong vỡ tổ tuôn ra, vây quanh chắn đường hắn.

Bởi vì Vương thiếu gia này chịu xài tiền, bọn hắn liền giống như là con ruồi ngửi được mùi thịt, bu bám không chịu đi.

“Cũng tốt, bây giờ sắp tới giữa trưa. Trong thành còn có quán rượu ngon gì ta chưa từng đi thì mang ta đi.”

Vấn đề này lại là sở trường của mấy tên côn đồ kia, chúng vội vàng dẫn đường đi đằng trước .

Trong tửu lâu rất náo nhiệt, tuy nói là mấy người bọn hắn ăn nhờ cơm nhưng cũng không xem mình là người ngoài, kêu la om sòm gọi món ăn.

Vương thiếu gia ngây ngốc nhìn về phía xa, không nói nửa câu.

“Tránh ra, đừng ngăn cản!”

Đột nhiên một tiếng la lên làm cho hắn giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tinh binh khôi giáp trợn tròn mắt đứng ở trước mặt mình.

“Quân gia, chúng ta sẽ nhường đường, đừng tức giận.”

Sắc mặt bọn côn đồ kịch biến bước lên phía trước hoà giải, cũng không thể để cho tờ phiếu cơm vất vả lắm mới có được này xảy ra chuyện được.

Bọn hắn kéo Vương thiếu gia sang một bên, sau khi ngồi xuống mới thở phào nhẹ nhõm nhỏ giọng mắng: “Vương thiếu gia, bọn hắn là Thanh Vân Quân, ra tay quá đọc, không chọc được.”

Nhưng Vương thiếu gia khẽ cau mày, không chớp mắt chăm chú nhìn mấy Thanh Vân Quân kia xếp thành hai đội cung nghênh một tráng hán lên lầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Chờ toàn bộ Thanh Vân Quân lên sương phòng lầu hai, hắn mới kinh ngạc quay đầu lại hỏi mấy tên lưu manh kia: “Bọn hắn là Thanh Vân Quân sao? Người đi ở giữa vừa rồi kia là ai?”

“Người kia sao, có lai lịch lớn. Hắn là đại thống lĩnh trẻ tuổi nhất ở Vân Thanh quan, hậu nhân danh môn, danh xưng Cuồng Sư Giả Chánh.”

Nghe lời này Vương thiếu gia nhẹ gật đầu, sau đó không nói nữa.

Tiếp tục rảnh rỗi nói vài câu, cuối cùng hắn không nhịn được đứng dậy nói muốn đi nhà vệ sinh.

Hắn rời bàn rượu tự nhiên không vì vào nhà vệ sinh, mà loạng choạng trực tiếp vòng lên lầu hai. Đứng bên trên hành lang, hắn quả thật thấy có hai binh sĩ đứng gác phía trước.

Hắn vỗ nhẹ nhẹ mặt mình, sau đó chắp tay tiến lên, cười làm lành hô một câu quân gia, đưa mấy tờ ngân phiếu ra.

Hai người vừa nhìn đã biết hắn có ý tứ gì, nhưng cũng không tiếp, chỉ nhìn Vương thiếu gia chờ hắn nói chuyện.

“Ta chỉ muốn hỏi một chút, có phải hôm nay tâm tình Giả thống lĩnh không tốt hay không, có phải gặp phải chuyện phiền toái gì hay không ?”

Quan binh nghe xong khẽ cau mày, nhưng cũng trước tiên cầm tờ ngân phiếu lại chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi nói không sai.”

Nhưng chỉ một câu như vậy, Vương thiếu gia lại giống như có điều suy nghĩ.

Hắn cũng không tức giận, vội vàng đưa mấy tờ ngân phiếu khác lại hỏi: “Quân gia, vì sao mà Giả thống lĩnh lại mất hứng? Ta có thể ra sức vì ngài không?”

Hết chương 1014.
Bình Luận (0)
Comment