“Cái gì, không giống nhau?”
Trong lúc vô tình gã sai vặt nói một câu, gợi lên tiếng lòng của Mộ Dung tiên sinh. Hắn trợn tròn mắt quay người nhìn về phía Tô Tiểu Bạch, cau mày suy nghĩ hồi lâu mới buông tay tự tin nói: “Huynh đệ, có thể xem xét chút hay không? Phải biết đan dược là đồ vật không cho phép có nửa phần sai lầm. Đến thời điểm nuốt vào cũng không nên xuất hiện sai lầm gì cả.”
Đối với đan dược sư mà nói, tuy phối phương đủ loại đan dược cũng coi như cơ mật, nhưng thực chất cũng không phải vật gì trân quý gì. Bởi vì đủ loại dược liệu cũng phải qua đủ loại xử lý, sau đó lấy thủ pháp đặc biệt mới ngưng luyện thành, một công đoạn bên trong có khác biệt, thành quả cũng sẽ hoàn toàn khác biệt.
Tô Tiểu Bạch nhìn biểu hiện tự tin của hắn, cũng không nhịn được cười khổ hai tiếng thản nhiên nói: “Không đến mức đó, Mộ Dung tiên sinh. Với cả ta cũng chưa từng nói những dược liệu này ta dùng để luyện đan. Ngại quá, ta còn có chuyện khác ......”
Lời hắn còn chưa nói hết, Mộ Dung tiên sinh lập tức gấp gáp đến độ đưa tay ra ngăn cản đường đi của hắn, thở dài nói: “Huynh đệ, loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Nếu như ăn vào nhiều nhất chỉ có thể đau bụng, vậy ta đương nhiên cho phép ngươi đi. Nhưng bây giờ nói không chừng ăn vào còn có thể chết người đó.”
Mộ Dung tiên sinh này tuy miệng đầy đạo lý, thực tế chính là đang thả cái rắm. Nhiều người đi tới tiệm thuốc này mua dược tài , như thế nào không thấy hắn đi hỏi mỗi người một chút.
Mộ Dung tiên sinh này thuần túy là nghe thấy gã sai vặt kia nói đơn thuốc của Tô Tiểu Bạch khác biệt với hắn, mà hắn lại tự nhận là đơn thuốc của chính mình hoàn mỹ nhất cho nên nhất định phải chọn ra khuyết điểm bên trong đơn thuốc của Tô Tiểu Bạch mới được.
“Đơn thuốc ở nơi này, ngươi xem đi.”
Bị cuốn lấy, bất đắc dĩ Tô Tiểu Bạch cũng chỉ đành đưa đơn thuốc cho hắn.
Mộ Dung tiên sinh kia vội vàng tiếp đơn thuốc, nhìn qua lúc này vỗ bàn hô to: “Đây quả thực là làm ẩu. Huynh đệ, ngươi biết luyện đan hay không vậy? Nếu ngươi thực sự dùng toa thuốc này luyện Trúc Cơ Đan, vậy thì ngươi chính là đang giết người đó! Vị hổ thanh hành này là thất bại lớn nhất, có thêm thứ này, ta bảo đảm Trúc Cơ Đan do ngươi làm không có một chút hiệu lực nào.”
Hắn càng nhìn về sau trong lòng càng là kinh dị, bởi vì bên trên toa thuốc này viết rất nhiều dược liệu không thể dùng trên Trúc Cơ Đan, loại chuyện này rõ ràng ngay cả tiểu hài tử cũng biết, Tô Tiểu Bạch không có khả năng không biết, chẳng lẽ hắn là thật muốn luyện đan giết người?
Trong lòng nghĩ như vậy, sắc mặt Mộ Dung tiên sinh liền biến đổi.
“Xem xong chưa? Ngươi giữ lại đơn thuốc đi, ta có việc phải đi trước .”
Tiếp nhận dược liệu từ trong tay gã sai vặt, Tô Tiểu Bạch mang theo tỷ muội Lâm gia liền chuẩn bị rời đi.
“Chậm đã! Huynh đệ, ngươi luyện Trúc Cơ Đan này là muốn cho ai dùng?”
Đột nhiên Mộ Dung tiên sinh kia iật mình tỉnh giấc, vội vàng bước nhanh mấy bước gấp gáp đi theo truy hỏi.
Hắn trông thấy ánh mắt hai tỷ muội Lâm gia đi theo đằng sau Tô Tiểu Bạch kinh ngạc, lúc này minh bạch Trúc Cơ Đan này là chuẩn bị cho các nàng.
Thấy tình hình này, hắn vội vươn tay ngăn 3 người lại, mở miệng vội vàng hô: “Hai vị cô nương, người nọ là muốn hại chết các ngươi, đan dược hắn muốn luyện căn bản không phải là Trúc Cơ Đan, mà là độc dược tuyệt mệnh đó.”
Thấy sư phó mình có hành động như vậy, nữ đệ tử kia của Mộ Dung tiên sinh tràn đầy mừng rỡ, cũng vội vàng tiến lên phía trước sóng vai đứng cùng sư phó mình, nói giúp: “Sư phụ ta nói tuyệt đối là đúng. Nam nhân này muốn giết chết các ngươi đó!”
Lời này để cho hai tỷ muội Lâm gia nghe được đều cười thành tiếng.
Nếu như Tô Tiểu Bạch muốn hại chết các nàng, cần dùng độc sao?
Chỉ cần thời điểm ngay từ đầu không xuất thủ ở bên dưới vách núi cứu Lâm Uyển Linh trở về, nàng đã sớm tan xương nát thịt. Mà Lâm Uyển Linh không mang Long Huyết Thảo về nhà, tỷ tỷ của nàng chết thẳng cẳng ở trên giường bệnh cũng chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn mà thôi.
“Ngươi này, sao lại quản rộng như vậy? Chỉ mở miệng nói suông, ngươi dám nói Tô tiên sinh hắn luyện chế độc dược? Yên tâm đi, ngay cả xem như như độc dược chúng ta cũng cam tâm tình nguyện ăn vào. Xin ngươi tránh đường.”
Lâm Uyển Linh cười cười, khoát khoát tay hô hai câu.
Lời này lại khiến cho Mộ Dung tiên sinh nghe có chút kinh ngạc. Hắn định thần nhìn biểu lộ hai tỷ muội Lâm gia, trong lòng đã minh bạch các nàng tuyệt đối không phải bị bức hiếp mới nói như vậy, những lời nói kia đều là phát ra từ nội tâm.
“Không có khả năng! Dùng đơn thuốc kia luyện chế xong chính là độc dược.”
“Không nên không nên. Ta không thể cứ như vậy thả cho các ngươi đi. Các ngươi muốn đi cũng được, phải mang theo ta. Vạn nhất xảy ra việc ngoài ý muốn gì, ta cũng dễ cứu được mạng nhỏ của các ngươi trở về, không đến mức để thành đại họa.”
Mộ Dung tiên sinh hô to lên tiếng, ngược lại cũng mở một con đường.
Thấy hắn khăng khăng như thế, Tô Tiểu Bạch cũng có chút im lặng. Chỉ là nói thế nào thì Mộ Dung tiên sinh này cũng có ý tốt. Nếu như vẫn cố tình đuổi hắn đi thì khó tránh khỏi có chút phá phong cảnh.
Thôi không nữa nói, cũng chỉ là một lò Trúc Cơ Đan mà thôi, để cho hắn đi theo cũng không phải việc lớn gì.
Kết quả là Tô Tiểu Bạch gật đầu đồng ý, lập tức mang theo dược liệu, trong ánh mắt kinh ngạc của tiểu nhị tiệm thuốc dẫn tỷ muội Lâm gia cùng Sư Đồ Mộ Dung đi về nơi xa.
Đến một nơi hẻo lánh, chỗ trống trải, hắn buông dược liệu xuống, sau đó ngồi xếp bằng tại chỗ.
Mộ Dung tiên sinh đứng ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn hí hoáy, không khỏi nuốt nước miếng một cái chần chờ nói: “Huynh đệ, không phải là ngươi muốn luyện đan ở địa phương này đó chứ?”
Câu hỏi này cũng có lý do. Mộ Dung tiên sinh này thân là luyện đan sư, hiểu rõ muốn luyện đan nhất định phải có một chỗ thích hợp không gió không bụi, còn phải yên tĩnh.
Nhưng khoảng đất trống này dù nhìn thế nào, nó cũng không phù hợp cho dù chỉ là một điều kiện trong đó. Luyện đan ở nơi này có tỉ lệ thất bại cực lớn.
Những sự tình hỗn tạp này, tất nhiên Tô Tiểu Bạch cũng hiểu rõ. Nhưng trước mắt hắn chỉ muốn luyện mấy khỏa Trúc Cơ Đan, có gì khó khăn? Không cần lãng phí thời gian đi tìm địa phương thỏa mãn những điều kiện kia nữa.
Kết quả là một tay hắn lúc này bấm pháp quyết, làm cho tấm gạch dựng lên, bếp nấu bùng lên lửa nóng hừng hực.
Ông!
Trên trăm khỏa dược liệu thật nhỏ bị hắn điều khiển uyển chuyển bay lên trên ngọn lửa nhạy bén kia, dẫn ra từng trận mùi hương gay mũi.
“Ngươi...... Ngươi không sợ ta học trộm biện pháp luyện đan của ngươi sao?”
Thấy hắn quả thật cứ như vậy làm, Mộ Dung tiên sinh có chút kinh ngạc. Nếu để cho hắn biết được đơn thuốc, nhìn tận mắt Tô Tiểu Bạch luyện đan một lần, vậy chẳng phải là tương đương với hắn trộm phương pháp luyện đan của người khác sao?
Nhưng lời này ra khỏi miệng, trong lòng của hắn đã hối hận.
Nói như vậy không phải tương đương với thừa nhận đơn thuốc thiên phương dạ đàm kia của Tô Tiểu Bạch đúng là một cách điều chế Trúc Cơ Đan sao?
Rõ ràng là hắn cố chấp không chịu nhận sai, lại biểu hiện ra bộ dạng là Mộ Dung tiên sinh hắn sai khiến Tô Tiểu Bạch mất mặt.
“Ta đi chung quanh một chút, lát nữa sẽ trở về. Nhớ kỹ sau khi đan dược đã luyện ra tuyệt đối đừng trực tiếp cho các nàng nuốt, nhất định phải chờ ta trở lại kiểm tra!”
Tô Tiểu Bạch chuyên tâm luyện đan, ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút.
Mộ Dung tiên sinh kia tức giận đến dậm chân, liền vội vàng mang theo đồ đệ mình đi ra xung quanh. Chờ khi đan dược luyện tốt, sau khi ta kiểm tra nhất định phải mắng hắn một trận thật tốt mới được!