Trên bãi đất trống vắng vẻ nơi này, ánh lửa chớp mắt đã tắt.
Ngọn lửa vừa tắt, đan dược đã thành.
Trên lòng bàn tay Tô Tiểu Bạch có sáu viên dược hoàn nâu đậm to bằng móng tay nổi lơ lửng, tản ra từng trận dị hương.
Mùi thơm này đảo mắt đã phiêu chuyển bốn phía, dẫn Sư Đồ Mộ Dung từ xa trở về.
“Chờ đã! Hai vị cô nương các ngươi tuyệt đối đừng ăn.”
Mộ Dung tiên sinh kia gấp gáp vung vạt áo lên, bước nhanh chạy trở về thở hổn hển nói: “Đến đây đi, huynh đệ, đưa đan dược cho ta kiểm tra một chút. Ta chỉ cần nhìn qua là có thể biết đồ chơi này ngươi làm rốt cuộc có hữu dụng hay không.”
Tỷ muội Lâm gia đứng ở một bên đợi xem náo nhiệt của Mộ Dung tiên sinh danh xưng thiên hạ đệ nhất luyện đan sư kia. Dù sao Tô tiên sinh đã nói thì chắc chắn không giả, đan dược này tuyệt đối phải hữu dụng hơn so với đan dược của Mộ Dung tiên sinh kia luyện nhiều lắm.
Nhìn bộ dáng chấp nhất của Mộ Dung tiên sinh kia, Tô Tiểu Bạch cũng không có biện pháp khác, liền đưa tay tới trước đưa đan dược cho hắn.
Mộ Dung tiên sinh tiếp lấy đan dược, trước tiên ngửi, sau đó cau mày không chịu buông ra.
“Cái này...... Ngươi rốt cuộc luyện chế thứ gì?”
Vẻ mặt ghét bỏ trả đan dược trở về, Mộ Dung tiên sinh kia cười lạnh nói: “Ta nói quả nhiên không sai, ngươi rõ ràng là đang làm ẩu. Mộ Dung Tiệp ta dám vỗ bộ ngực với trời cam đoan, đan dược này của ngươi tuyệt đối không có một chút tác dụng.”
“Ài, đây chính là ngươi nói thôi. Nếu Tô tiên sinh luyện được đan dược hữu dụng, ngươi sẽ thế nào?”
Lúc này Lâm Uyển Linh đang xem náo nhiệt chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhảy ra ngoài bất mãn hô.
Mộ Dung tiên sinh lập tức nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã vỗ bộ ngực nói: “Nếu như đan dược này quả thật hữu dụng, ta tại chỗ dập đầu vị Tô tiên sinh này ba cái.”
“Không được, dập đầu có ích lợi gì, cho ngân lượng đi.”
Tô Tiểu Bạch cười cười, tiến lên ngăn Lâm Uyển Linh đã được một tấc lại muốn tiến một thước, thản nhiên nói: “Ta không thích đánh cược cùng người khác. Ngươi không tin đan dược này hữu dụng, đứng ở bên cạnh nhìn là được rồi.”
Thè lưỡi, Lâm Uyển Linh trực tiếp tiếp nhận ba khỏa Trúc Cơ Đan từ trong tay hắn, ngửa đầu muốn ăn.
Mộ Dung tiên sinh đứng ở bên cạnh, con ngươi bỗng nhiên thít chặt, vội vươn tay tới muốn đoạt đan dược trên tay nàng, hô: “Đã nói thứ này không ăn được, thậm chí có thể có độc, tại sao ngươi không nghe chứ!”
Ừng ực.
Không đợi hắn đi lên, Lâm Uyển Linh đã nuốt hết đan dược, thè lưỡi với hắn.
Mà lúc này Lâm Uyển Tích cũng lặng lẽ đi đến bên cạnh Tô Tiểu Bạch, cầm lấy ba viên thuốc, bộ dáng muốn học muội muội trực tiếp ăn.
“Các ngươi, các ngươi! Ai. Lần này xong rồi, ồn ào chết người rồi.”
Mộ Dung tiên sinh đấm ngực dậm chân, một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hận chính mình vừa rồi không thể trực tiếp làm hỏng sáu viên đan dược kia, tránh cho nó làm hại người.
“Ta cho ngươi biết, nếu các nàng xảy ra chuyện gì, ngươi cũng chạy không thoát được.”
Dưới sự phẫn nộ, hắn khẽ vươn tay chỉ thẳng mũi Tô Tiểu Bạch lên tiếng chửi mắng.
Người này cũng không phải là thực sự lo lắng tính mạng người khác đến mức đó, chỉ là giận tỷ muội Lâm gia thế mà không tin lời hắn nói mà lại đi tin tưởng chuyện ma quỷ của Tô tiên sinh này.
Ăn đan dược mới nửa khắc, vẻ mặt Lâm Uyển Linh khẽ biến, sắc mặt thống khổ không nói một lời mà chậm rãi ngồi sập xuống đất, trong lúc nhất thời lại mạnh mẽ thở dốc lên, bộ dáng tựa như hết sức thống khổ .
Lâm Uyển Tích cũng theo sát phía sau muội muội, lông mày nhíu chặt ngồi xếp bằng trên mặt đất. Mộ Dung tiên sinh kia thấy vậy lúc này mặt lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng vọt tới Lâm Uyển Linh , ngoài miệng hô: “Đã nói có độc ngươi còn không tin đúng không? Bây giờ như thế nào. Nhanh để cho ta tìm kiếm mạch tượng.”
“Bây giờ không thể quấy nhiễu các nàng.”
Hắn vừa đi hai bước đã bị Tô Tiểu Bạch trực tiếp cản lại.
“Các nàng đã sắp độc phát thân vong, ngươi còn ở nơi này lo sợ mặt mũi. Chẳng lẽ tính mệnh của các nàng còn không sánh bằng mặt mũi của ngươi hay sao?”
Nghe hắn hùng hổ dọa người, Tô Tiểu Bạch cũng lười giải thích.
Dư quang hắn quét tới trên thân tỷ muội Lâm gia, trong lòng đã có mười phần chắc chắn. Đích thân hắn luyện chế Trúc Cơ Đan không như bình thường này, dược lực tuy bá đạo nhưng hiệu quả cũng gấp trăm lần đan dược tầm thường.
Hai tỷ muội thống khổ nhẫn nại làm cho không khí bốn phía cũng sắp ngưng kết, đột nhiên Lâm Uyển Linh trước tiên quát nhẹ lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh.
Mộ Dung Tiệp bị tiếng thét này dọa một trận, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đỉnh đầu Lâm Uyển Linh có ba sợi khói trắng phiêu diêu bay thẳng lên, khí thế trên người nàng cũng liên tục tăng lên, trận tượng thật là lớn!
Trong lòng của hắn sợ hết hồn, âm thầm cả kinh nói: “Không có khả năng!”
Sắc mặt hắn kịch biến , hắn vội vàng quay đầu lại nhìn lên trên thân Lâm Uyển Tích, nàng uống thuốc chậm chút nhưng nếu như đan dược thật sự hữu dụng thì cảnh tượng chắc chắn cũng sẽ như thế.
Quả nhiên ngay sau đó Lâm Uyển Tích cũng hít sâu một hơi, khí thế trên người giống như hạt vừng nở hoa từng bước đăng thiên.
“Cái này!”
Hắn lên tiếng kinh hô lui lại hai bước, may mắn bên cạnh có nữ đệ tử của mình đỡ.
“Sư phó, có phải trong đó có vấn đề gì hay không? Nói không chừng là giả.”
Nữ hài kia mắt nhìn chằm chằm tỷ muội Lâm gia, tựa hồ vô luận như thế nào cũng phải nhìn ra sơ hở.
“Ngươi nói không sai, không cần vội vàng hoảng hốt.”
Hít sâu hai hơi, Mộ Dung tiên sinh bình định lại tâm thần lo lắng, đi về phía Lâm Uyển Linh.
Khí thế kia kéo dài không lâu, ước chừng thời gian nửa nén hương nàng đã thở dài ra một hơi, thân thể cũng mềm nhũn ra.
“Tốt, bây giờ nhắm mắt lại thử cảm thụ linh khí chung quanh chuyển động......”
Tô Tiểu Bạch thấy hai tỷ muội các nàng đều hoàn toàn hấp thu dược lực, liền mở miệng chỉ đạo các nàng.
Cái này khiến Mộ Dung tiên sinh đứng ở đàng xa gấp đến độ vò đầu bứt tai, hận không thể lập tức đi lên kiểm tra Lâm Uyển Linh mấy lần, lấy thân phận nghiệm chứng phòng ngừa chỗ sơ suất.
Mãi mới chờ đến khi bọn hắn xong xuôi, Mộ Dung Tiệp liền vội vàng tiến lên cẩn thận nói: “Tô tiên sinh, ta...... Ta muốn kiểm tra dược lực trên người các nàng !”
Nghiêm mặt, Mộ Dung Tiệp không cần đến mặt mũi.
Nhưng sắc mặt Lâm Uyển Linh cũng trầm lại, cau mày nói: “Ngươi có hiểu quy củ hay không, nam nữ thụ thụ bất thân, ai muốn để ngươi kiểm tra.”
“Không phải. Ta chỉ cần bắt mạch là được rồi, không cần làm cái khác.”
Mộ Dung Tiệp vội vàng buông tay giải thích, chỉ sợ các nàng sẽ hiểu sai ý.
“Nếu như vậy, Mộ Dung tiên sinh mời ngươi kiểm tra ta đi.”
Lúc này Lâm Uyển Tích cười, lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán, kéo ống tay áo duỗi ra cổ tay trắng nõn.
Thấy nàng đồng ý, Mộ Dung Tiệp cũng vội vàng đưa tay đi tới mạch môn trên cổ tay nàng .
Không kiểm tra còn tốt, Mộ Dung Tiệp vừa đụng vào mạch môn thân hình lập tức run lên, sắc mặt kịch biến.
Lâm Uyển Tích nguyên bản chỉ là một nữ tử bình thường, mạch đập khó mà nhận ra. Nhưng hắn vừa bắt mạch, khí tức huyết mạch bản thân cũng suýt nữa bị linh khí trong cơ thể nàng tự động xông đến thất linh bát lạc.
Đây chỉ là ba viên Trúc Cơ Đan mà thôi!
Người bình thường muốn đạt tới cảnh giới như Lâm Uyển Tích ít nhất cũng phải có ba trăm viên Trúc Cơ Đan phổ thông. Nhưng Trúc Cơ Đan mà Tô Tiểu Bạch luyện chế được này có giá trị ước chừng vạn lần Trúc Cơ Đan phổ thông trở lên!
Bởi vì Trúc Cơ Đan tuy tốt, nhưng cũng có một chỗ xấu chính là ăn càng nhiều dược tính càng yếu ớt. Điều này cũng làm cho những con cái nhà giàu kia không thể ăn hết Trúc Cơ Đan, để bọn hắn không thể một bước lên trời.
Trong lòng Mộ Dung Tiệp vô cùng kinh ngạc, cứng rắn ngẩng đầu nhìn tới 3 người Tô Tiểu Bạch, lại cúi đầu nhìn bùn xanh trên mặt đất một chút, trong lòng đã là ảo não không thôi, cực kỳ hối hận vừa rồi mình vậy mà khẩu xuất cuồng ngôn.
“Cái kia, có thể coi như vừa rồi là ta nói đùa không?”