“Không được, vừa rồi ngươi dứt khoát nói nếu như đan dược này hữu dụng, ngươi phải dập đầu với Tô tiên sinh ba cái. Bây giờ ngươi thua lại không nhận nợ à?”
Lâm Uyển Linh thấy hắn muốn quỵt nợ, lập tức là người đầu tiên không đồng ý.
Sắc mặt Mộ Dung Tiệp đỏ lên, hồi lâu nói không ra lời. Việc này đúng là hắn không chiếm lý, nhưng ngày thường hắn tự xưng là thiên hạ đệ nhất luyện đan sư, bây giờ muốn mình dập đầu nhận sai với người khác ở trước mặt đồ đệ ......
“Chỉ đùa một chút mà thôi, Uyển Linh cô nương, ngươi cũng đừng là tưởng thật.”
Tô Tiểu Bạch cười tiến lên hoà giải, vui vẻ nói: “Đan dược này không hề tầm thường, cũng không phải là thế gian có thể thấy được, Mộ Dung tiên sinh chưa từng thấy qua cũng không ngoài ý muốn.”
Nghe lời này lại khiến cho Mộ Dung Tiệp kia càng thêm xấu hổ.
Muốn hắn thừa nhận mình không bằng người khác, vậy còn không bằng giết hắn đi cho xong.
“Không không không, lời này của Tô tiên sinh ngươi nói không khỏi quá vẹn toàn. Cái gì mà đan dược Tiên Giới, trên đời này dù là đan dược hiếm thấy nhất ta cũng đã gặp qua. Chỉ là cái này của ngươi , cái này của ngươi ......”
Nói đến chuyện viên đan dược vừa rồi, Mộ Dung Tiệp cà lăm nói không hết được câu.
“Tô tiên sinh, ta cũng không nói cái khác. Toa thuốc này của ngươi ta đã nhớ, chờ ta trở về nghiên cứu một chút, đến lúc đó lại luyện chế cho ngài nhìn một chút, Mộ Dung Tiệp ta cũng không phải chỉ là hư danh .”
Cuối cùng chỉ để lại một câu nói như vậy, liền vội vàng mang theo đệ tử của mình đi về nơi xa.
Lâm Uyển Linh nhìn hắn không thuận mắt, còn muốn mở miệng gọi hắn, lại bị Tô Tiểu Bạch ngăn lại.
“Uyển Linh cô nương, hắn cũng không có ác ý. Việc này cứ quyết định như vậy đi. Nói chuyện khác, bây giờ tuy các ngươi đã nuốt Trúc Cơ Đan, nhưng cũng không thể quên mỗi ngày đều phải tu luyện, đó mới là chính vương đạo.”
Hắn quay đầu vừa cười vừa nói: “Trúc Cơ Đan này mỗi ngày ba khỏa, phải ăn đủ bốn chín ngày mới tính là viên mãn. Đợi ngày mai ta tới cửa hàng dược liệu lại mua chút dược liệu, bảo quản đan dược cho các ngươi.”
Lúc này tỷ muội Lâm gia cảm thụ được linh lực lưu động ở trong thân thể mình, cũng vô cùng vui mừng.
Tu sĩ, hai chữ này ở trong lòng của các nàng đã từng cao tới không thể chạm. Nhưng hôm nay các nàng vậy mà thật sự cũng thành một phần tử trong đó, quả thực khiến người ta cảm thấy giống như là nằm mơ giữa ban ngày.
Mà tất cả việc này đều là do Tô Tiểu Bạch mang tới, trong lòng các nàng nhớ rõ. Lúc này hai nàng vội vàng chắp tay cảm tạ, cảm kích nói: “Tô tiên sinh dạy bảo rất đúng, chúng ta nhất định mỗi ngày đều chuyên cần tu luyện.”
Thế là đêm đó Tô Tiểu Bạch liền chọn một tòa nhà lụi bại ở khu vực ngoại thành làm chỗ nương thân, dạy tỷ muội Lâm gia ngày đêm chuyên cần tu luyện.
Nhật nguyệt thay phiên, đảo mắt đã qua hơn một tháng.
Trúc Cơ Đan ăn bảy bảy bốn mươi chín ngày, hai tỷ muội Lâm gia vừa vặn đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ.
Đừng nhìn trình độ mới là Trúc Cơ trung kỳ, các nàng từ một người bình thường trong thời gian hơn một tháng đã đột phá đến cảnh giới như vậy đã là tin tức kinh thiên, nếu để cho người khác nói e rằng khắp thiên hạ cũng không người nào— Sẽ tin loại chuyện thiên phương dạ đàm này.
Con em nhà giàu khác cũng phải luyện tập từ nhỏ, thẳng đến mười lăm tuổi mới có cảnh giới như thế, nếu là người tầm thường thời gian còn phải nhiều hơn mười năm.
“Tốt, hôm nay là ngày cuối cùng. Có thể tới trúc cơ trung cấp đã là rất tốt, đêm nay chúng ta đi ăn ngon một bữa.”
Trong căn nhà đổ nát bị hoàng hôn chiếu sáng một nửa, Tô Tiểu Bạch nhìn hai tỷ muội đầu đầy mồ hôi cười ha ha nói.
Lâm Uyển Tích cười cười thu hồi tư thế, khắp khuôn mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ. Lâm Uyển Linh cũng giống như thế, chỉ là nhiều hơn mấy phần oán trách, cuốn ba tất lưỡi mà nói: “Hóa ra tu luyện lại giày vò con người như thế. Tô tiên sinh, đến lúc nào chúng ta mới có đến cảnh giới bây giờ của ngươi được.”
Lời này làm cho Tô Tiểu Bạch sững sờ một chút, ngược lại là Lâm Uyển Tích trước tiên cười mắng: “Uyển Linh, lời này của ngươi thật khó trả lời. Tô tiên sinh cảnh giới cao thâm mạt trắc, làm gì dễ dàng đạt tới như vậy .”
Hắn cười khoát tay áo nói: “Ta bây giờ đại khái là Kim Đan hậu kỳ, để cho ta nói thì các ngươi đại khái còn phải tu luyện thêm thời gian mấy năm nữa.”
Động một chút là thời gian mấy năm, quả thực để cho Lâm Uyển Linh tắc lưỡi, nhưng nàng khiếp sợ uy nghiêm của tỷ tỷ nên cũng không dám lắm mồm.
Thế là 3 người đi tắm rửa, hào hứng đi vào trong Vân Thanh quan.
Trong Vân Thanh quan kia có Tôn Bảo lầu, có tiếng là khách sạn lớn. Tên tuổi của nó rất lớn, trong đó có một món vịt bát bảo lại càng là tự xưng thiên hạ nhất tuyệt, ngay cả tỷ muội Lâm gia cũng nghe đại danh đã lâu, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đi.
Đêm nay cao hứng, Tô Tiểu Bạch liền dẫn bọn hắn tới Tôn Bảo lầu. Đợi khi đến Tôn Bảo lâu đã là trăng tròn treo trên cao, mà lúc này trong Tôn Bảo lâu vẫn tiếng người huyên náo, kẻ qua người lại khắp nơi , vô cùng náo nhiệt.
Được tiểu nhị dẫn đường, bọn hắn tìm được một chỗ ngồi gọi món ăn.
“Tỷ tỷ, Tôn Bảo lầu này quả nhiên danh bất hư truyền.”
Hít sâu một hơi, hai mắt Lâm Uyển Linh phong quang kinh ngạc mà thốt lên tiếng.
“Đồ ăn còn chưa lên, làm sao ngươi biết là danh bất hư truyền?”
Lâm Uyển Tích cười nhấp một miếng trà, trong mắt cũng lộ ra vẻ vui sướng.
“Ngươi nhìn xem, trong phòng này giống như là hoàng cung, đến bây giờ ta mới hiểu được hai chữ tráng lệ có ý gì. Hơn nữa mặc dù đồ ăn chúng ta còn chưa lên, nhưng người khác đã lên rồi, vừa nhìn đã biết là đồ ăn ngon.”
Cười hì hì, Lâm Uyển Linh nói ra tiểu thông minh của mình.
Tô Tiểu Bạch lại là sớm thành thói quen, chỉ cười uống trà nghe các nàng nói chuyện.
“Khách quan, đồ ăn đã tới rồi, xin tránh đường!”
Một tiếng gào to, kêu tới đầy bàn rượu ngon thức ăn ngon.
Tất cả các loại món ngon đều là thượng đẳng, từng món bày ra trước mặt làm cho mặt Lâm Uyển Linh tràn đầy mừng rỡ cùng kích động, cầm đũa lên đã muốn gắp thức ăn.
Đùng một cái, sắc mặt Lâm Uyển Tích trầm xuống, cầm đũa gõ nhẹ tay nàng, cười trách nói: “Ngươi con quỷ nhỏ thèm ăn này, Tô tiên sinh còn chưa động đũa, làm sao ngươi dám ăn trước.”
Lần này làm nàng sợ hết hồn, để đũa xuống ủy khuất nói: “Tỷ tỷ, ta đây chỉ là nhất thời vui vẻ quá mức thôi mà.”
“Không có gì phải ngại, ăn đi thôi. Uyển Linh cô nương, tới nếm thử món vịt bát bảo nổi danh nhất ở trong Tôn Bảo lâu đi.”
Được dâng cao vị, trong lòng Tô Tiểu Bạch cũng không thoải mái liền vội vàng đứng lên kẹp một khối thịt vịt bỏ vào trong chén Uyển Linh cô nương, hòa hoãn không khí.
Lần này ngược lại để cho nàng hơi có chút thụ sủng nhược kinh, sắc mặt đỏ lên duỗi bát tiếp thịt vịt, cúi đầu yên lặng bắt đầu ăn.
Mà lần này ngược lại chính Lâm Uyển Tích bị hắn dọa sợ hết hồn. Nói như vậy là vì loại chuyện gắp thức ăn này chỉ có người hữu tình hoặc là thân nhân mới có thể làm. Chẳng lẽ nói Tô tiên sinh có ý tứ đối với muội muội?
Nàng vừa ăn, vừa tinh tế quan sát hai người Tô Tiểu Bạch cùng Lâm Uyển Linh, càng nhìn càng cảm thấy khẳng định hai người này có gì đó bất thường, không khỏi nhếch miệng lên nở nụ cười.
Muội muội này của mình từ nhỏ đã thích quấn lấy mình, nàng vẫn luôn lo lắng nếu về sau mình không có ở đây, Uyển Linh nên làm gì. Bây giờ có Tô tiên sinh ở đây, coi như không có nàng thì Tô tiên sinh cũng nhất định có thể chiếu cố tốt Uyển Linh.
Mà Tô Tiểu Bạch cũng không có để ý chi tiết nhỏ này, chỉ là chuyên tâm thưởng thức các món ăn của Tôn Bảo lầu này mà thôi.