Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 989 - Chương 1019. Hữu Danh Vô Thực

Chương 1019. Hữu danh vô thực
Chương 1019. Hữu danh vô thực

“Món vịt bát bảo này ăn thật ngon!”

Trên bàn cơm đột nhiên Lâm Uyển Linh ngẩng đầu lên kinh hô, lại nói: “Da vịt giòn hương phát mặn, thịt vịt thơm, hạt đậu cất bên trong lại ngọt lịm. Chính ta căn bản chưa từng ăn món ăn nào ngon như vậy cả.”

Lâm Uyển Tích không phải là một tiểu Thao Thiết, chỉ có thể ăn những thức ăn ngon này, cũng không nếm ra được phương pháp ăn như thế nào, chỉ có thể cười phụ hoạ.

Tô Tiểu Bạch ăn món vịt bát bảo này, nhưng lại cau mày không nói một lời.

Lần này làm cho hai tỷ muội Lâm gia thấy choáng, chẳng lẽ nói món vịt bát bảo này có vấn đề gì sao?

Không chỉ là các nàng, ngay cả chưởng quỹ đứng ở sau quầy gảy bàn tính cũng nhìn thấy.

Hắn có thể làm cho Tôn Bảo lầu trở thành tửu lâu lớn nhất ở Vân Thanh quan, tự nhiên không phải hạng người qua loa. Món vịt bát bảo kia chính là đích thân hắn cải tiến, là kiêu ngạo cả đời của hắn.

Lúc này chưởng quỹ trông thấy Tô Tiểu Bạch ăn đến nhíu mày nhăn trán như vậy, trong lòng cũng giật mình không nhỏ. Dù sao căn cứ theo hắn phỏng đoán, Tô Tiểu Bạch phải giơ ngón tay cái lên kêu lên hai tiếng tốt mới đúng.

Lần này để cho trong lòng hắn có nút thắt, như thế nào cũng không cởi được. Trong cơn tức giận, hắn vội vàng thả bàn tính xuống đến bên cạnh bàn của Tô Tiểu Bạch.

Chưởng quỹ cười làm lành chắp tay khách khí nói: “Mấy vị quý khách, thức ăn tối nay như thế nào, các vị có hài lòng không?”

Lâm Uyển Linh vốn muốn nói, nhưng lại bị tỷ tỷ lôi lại nên chỉ thè lưỡi không nói gì.

Cái này cũng không ngại. Dù sao chưởng quỹ chính là vì Tô Tiểu Bạch mà tới.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Bạch, trông mong hắn có thể nói hai câu.

“Chưởng quỹ, ta nói hai câu ngươi cũng đừng buồn bực.”

Tô Tiểu Bạch thấy thế cười để đũa xuống, tiếp tục nói: “Món vịt bát bảo này của ngươi tên có chút không phù hợp thực tế.”

Chưởng quỹ nghe xong sắc mặt lập tức âm trầm xuống.

Món vịt bát bảo này là gốc rễ đặt chân của Tôn Bảo lầu, là căn cơ của quán, không chịu bất kỳ sai lầm nào. Hôm nay Tô Tiểu Bạch nói món vịt bát bảo hữu danh vô thực, vậy không phải tương đương với đạp bản hiệu Tôn Bảo lầu hay sao.

“Ta cũng không phải tới phá. Ngươi muốn nghe, thật ra ta có thể nói cho ngươi một chút.”

Tô Tiểu Bạch liền đứng dậy chắp tay nói: “Nếu như món vịt bát bảo này chỉ dùng làm món ăn thường ngày, vậy khẳng định là tốt không thể tốt hơn. Nhưng xem như cho dù tốt nó cũng chỉ thuộc hàng bình thường, không gọi bằng bốn chữ thiên hạ nhất tuyệt, cho nên ta nói nó hữu danh vô thực.”

Chưởng quỹ chắp tay đứng ở một bên trầm mặc không nói.

Hắn nhíu mày nghĩ nghĩ, lại nói khẽ: “Món vịt bát bảo này ăn có chút phát chán, hương khí cũng thuộc phạm trù bình thường. Nếu như trước tiên ngươi cho con vịt qua một lần bỏng dầu, làm cho da vịt có chút cháy. Hương liệu bên trong thì đổi hạt dẻ đinh đổi thành mã thầy đinh, có thể giải béo......”

Cứ như vậy, Tô Tiểu Bạch thao thao bất tuyệt, chưởng quỹ nghe thấy tê dại da đầu, trong long lại càng kinh ngạc.

Người này nói thật sự có chút có đạo lý, có chút đúng là thiên phương dạ đàm. Từ xưa đến nay từ nam ra bắc không có người nào từng làm như vậy.

“Nếu ngươi không tin, ta đi làm một lần cho ngươi thử xem.”

Tô Tiểu Bạch nhìn trên mặt hắn còn không phục, cười ha ha nói.

Chưởng quỹ kia cũng không khách khí, lúc này buông tay đi về phía trước hai bước, nhíu mày. Quý khách, làm phiền mời tới bên này.”

Món vịt bát bảo này giống như là con của hắn, sao có thể nói hai câu hắn liền tự nhận hạ phong, khi nào Tô Tiểu Bạch có thể làm một món vịt bát bảo thật sự thiên hạ nhất tuyệt, hắn mới bằng lòng chịu thua.

Kết quả là hai người đi về phòng bếp, bỏ lại tỷ muội Lâm gia đằng sau hai mặt nhìn nhau. Chỉ có thể nói Tô tiên sinh thật sự là một kỳ nhân, cái gì cũng am hiểu.

Chưởng quỹ dẫn hắn tiến vào phòng bếp, nhận lấy từng ánh mắt kinh ngạc.

Chưởng quỹ kia phủi tay gào to lên tiếng: “Mọi người nghe ta nói, vị tiên sinh này nói món vịt bát bảo của Tôn Bảo lâu chúng ta chỉ thuộc hàng bình thường, hắn làm mới gọi là thiên hạ nhất tuyệt, cho nên ta mời tiên sinh tới làm thử.”

Hắn rêu rao như vậy cũng có tư tâm, mục đích chính là muốn cho Tô Tiểu Bạch phải khó xử.

Lời này làm cho mười mấy người đầu bếp, hoặc hiếu kỳ hoặc khinh thường vây chung quanh nhìn lại.

Tô Tiểu Bạch cũng không thèm để ý, lúc này buộc tạp dề lên bắt đầu múa đao. Hắn cầm đao kiếm cực nhanh, cầm dao phay cũng không chậm. Chỉ nghe thấy một loạt âm thanh, tài liệu đã rõ ràng mười mươi được xử lý tốt đặt ở một bên, hắn lại chuyên tâm mân mê chiếc nồi lớn kia.

Lốp bốp.

Dầu trong nồi bắt đầu sôi lên, một tay hắn cầm đầu vịt bỏ vào trong chảo dầu.

Vừa rồi đám đầu bếp bốn phía còn có chút không hiểu, trong lòng chỉ có sự chế giễu. Nhưng qua một hồi, đột nhiên trong chảo dầu nổi lên một làn u hương xông thẳng lên đỉnh đầu mọi người, để nụ cười của bọn hắn ngưng kết, ánh mắt khẽ biến.

Nhìn đúng hỏa hầu, lúc này hắn vớt con vịt ra cho gia vị đã được xử lý tốt bỏ vào trong bụng con vịt, cuối cùng để vào bên trong lồng hấp chưng chín.

Hắn cởi bỏ tạp dề, cười nói: “Chờ thêm thời gian nửa nén hương là được rồi.”

Lần này các đầu bếp hai mặt nhìn nhau không dám lên tiếng, làn dị hương kia quả thực đã dọa bọn hắn một trận.

Mà chưởng quỹ ngồi ở nơi xa lại hai mắt nhắm chặt không nói một lời, có thể vẫn ôm một tia hy vọng, chỉ mong Tô Tiểu Bạch chỉ là nói bậy, món ăn làm ra tuyệt đối không bằng Tôn Bảo lầu của mình.

Thời gian nửa nén hương trôi qua rất nhanh, đám đầu bếp tranh nhau đi xốc lên cái nắp lồng hấp.

Ông.

Cái nắp lồng hấp vừa mới xốc lên, lúc này một cỗ hương khí lập tức lao thẳng tới làm cho các đầu bếp không tự chủ lên tiếng kinh hô lui lại hai bước.

Con vịt này thật là mùi thơm nức mũi! Thật đúng là hoàn toàn không giống bình thường bọn hắn làm .

Chưởng quỹ thấy thế cũng cực kỳ động dung, trong ánh mắt nhiều hơn mấy phần bi ai.

Tuy trong miệng Tô Tiểu Bạch nói không phải tới phá quán, nhưng nếu món vịt bát bảo của Tôn Bảo lầu bị người hạ thấp xuống, tấm kim bài Tôn Bảo lầu này của hắn dù không muốn gỡ xuống cũng phải gỡ.

“Để ta nếm thử!”

Cắn chặt răng, chưởng quỹ quát nhẹ lên tiếng vội vàng bước nhanh về chỗ lồng hấp.

Các đầu bếp tay đeo vải bông, cẩn thận từng li từng tí đưa món vịt bát bảo kia từ trong lồng hấp ra.

Món vịt bát bảo này không chỉ có mùi hương khác biệt một trời một vực với bọn hắn làm, ngay cả ngoại cũng khác. Món vịt bát bảo trước mắt này đặt lên bàn, da vịt bóng lưỡng đỏ lên, để cho người ta nhìn thôi đã lập tức muốn ăn.

Sắc mặt chưởng quỹ nghiêm túc, tiếp đũa của người bên ngoài đưa tới thử vịt.

Đũa vừa chạm vào da vịt đã nghe một tiếng giòn vang nhẹ, da vịt này giống như trực tiếp rách ra khỏi phần thịt vậy.

Hắn nuốt nước bọt đầy miệng, lại bất chấp tất cả vội vàng đưa miếng thịt vịt bỏ vào trong miệng.

Thịt vịt vừa vào trong miệng, tức con ngươi hắn lập thít chặt lại, toàn thân cũng run lên.

Thịt vịt này ......

Các đầu bếp bốn phía không dám động đũa, nhưng nhìn món vịt kia cũng thèm nhỏ dãi.

Ngày bình thường có thể nói bọn hắn làm vịt nhiều vô số kể, đã sớm không thể để bọn hắn thèm ăn chớ nói chi là làm cho bọn hắn miệng đầy nước bọt giống như vậy.

Chưởng quỹ, con vịt này như thế nào, ngươi mau nói đi. Ngay cả không nói, ngươi cũng phải để chúng ta nếm thử chứ!

Các đầu bếp gấp đến độ sắp vò đầu bứt tai, thế nhưng không ai dám mở miệng nói chuyện trước.

Hồi lâu sau, chưởng quỹ chậm rãi để đũa xuống cúi đầu thở dài nói: “Con vịt này , đúng là mẹ nó ăn ngon.”

Hết chương 1019.
Bình Luận (0)
Comment