“Tránh ra, cho ta nếm thử trước tiên!”
Trong phòng bếp loạn thành một bầy, các đầu bếp riêng phần mình cầm đũa tranh đoạt muốn ăn món vịt bát bảo kia, đây là món ăn nếu như không ăn một miếng, tuyệt đối sẽ nuốt hận cả đời đó.
Mà chưởng quỹ đã cực kỳ chán nản, chắp tay đến trước mặt Tô Tiểu Bạch thở dài nói: “Vị quý khách kia, ta không biết ngươi có lai lịch gì, đã đắc tội nhiều thật ngại. Ta sẽ bỏ danh xưng thiên hạ nhất tuyệt này của Tôn Bảo lầu đi.”
Chiêu bài này chưởng quỹ không muốn bỏ cũng phải bỏ, chuyện hôm nay tuyệt đối là giấy không thể gói được lửa. Chờ sau khi truyền đi chỉ có thể là hắn tự mình làm mình khó xử mà thôi, còn không bằng tự mình động thủ trước cũng đỡ tổn hại danh tiếng.
“Ài. Chưởng quỹ, ngươi đang làm gì vậy?”
Tô Tiểu Bạch vội vàng ngăn lại, nhìn bộ dáng kinh ngạc của hắn cười nói: “Chưởng quỹ ngươi hiểu lầm rồi. Ta không phải là mở tửu lầu, cần gì phá chiêu bài của ngươi. Chẳng qua là ta ăn cảm thấy không đúng mới cả gan mở miệng nói hai câu mà thôi. Phương pháp cải tiến của món vịt bát bảo này cũng là làm cho toàn bộ các ngươi nhìn, sau này các ngươi muốn làm cũng thuận tiện, vậy bốn chữ thiên hạ nhất tuyệt này cũng thật sự là đáng mặt.”
Chưởng quỹ kia nghe câu nói này như được đại xá, kinh hỉ vạn phần.
Thanh âm hắn cũng đang run rẩy, đưa hai tay ra phía trước cầm thật chặt tay Tô Tiểu Bạch, nức nở nói: “Xin hỏi đại danh của huynh đệ?”
“Tô Thiên Sinh.”
“Tô huynh đệ, đại ân đại đức của ngươi Tống Ba Đức ta cả đời không quên. Các ngươi chớ ăn, nhanh đi làm cho Tô tiên sinh mấy thức ăn ngon, thuận tiện mang toàn bộ rượu ngon ta giấu ở trong hầm ngầm kia mang lên! Đêm nay ta muốn cùng Tô huynh đệ không say không về.”
Chưởng quỹ Tôn Bảo lầu này tên là Tống Ba Đức lên tiếng gào to, lập tức làm cho các đầu bếp reo hò một hồi.
Dù sao kim bài của Tôn Bảo lầu không cần gỡ, đối bọn hắn mà nói tất nhiên cũng là chuyện không thể tốt hơn nữa. Nếu Tôn Bảo lầu đóng cửa, bọn hắn coi như là mất việc.
Tô Tiểu Bạch cùng chưởng quỹ cùng đi ra khỏi phòng bếp, liền đến bàn bên cạnh ngồi xuống.
Tỷ muội Lâm gia thấy trên mặt chưởng quỹ nụ cười không ngớt, mà Tô Tiểu Bạch vẫn có bộ dáng mỉm cười khẽ kia, không đoán ra được vừa rồi một trận chiến trù nghệ ở trong phòng bếp là ai thắng ai thua.
Mà chưởng quỹ nhìn thấy nghi hoặc trên mặt các nàng, lúc này hào phóng thừa nhận nói: “Hai vị tiểu thư, vị Tô tiên sinh này quả nhiên là thần nhân. Hắn làm món vịt bát bảo không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với tay nghề của ta. Ta ở Tôn Bảo lầu này ếch ngồi đáy giếng mấy chục năm, cuối cùng hôm nay đã được mở rộng tầm mắt.”
Lời này chọc cho Lâm Uyển Linh cười khanh khách không ngừng, nhìn qua Tô Tiểu Bạch cười nói: “Tô tiên sinh, không nghĩ tới ngươi còn có thể làm đồ ăn, hơn nữa không lên tiếng thì thôi vừa lên tiếng đã kinh người, ngay cả chưởng quỹ Tôn Bảo lầu cũng khen như thế .”
Tài nấu nướng này cũng không phải là Tô Tiểu Bạch tận lực nghiên cứu, ăn nhiều tự nhiên sẽ biết mà thôi.
“Tới rồi, món vịt bát bảo tới rồi!”
Lúc này bọn tiểu nhị bốn phía gào to một tiếng, lại bê lên một bàn thức ăn ngon rượu ngon.
Mà lần này nhân vật chín, vẫn là món vịt bát bảo kia, chỉ là lần này đã hoàn toàn khác biệt, là các đầu bếp học theo cách của Tô Tiểu Bạch làm thành món vịt bát bảo kiểu mới.
Lâm Uyển Linh vừa nhìn thấy món vịt bát bảo này, tâm thần cũng bị thu hút, định cầm đũa lên gắp thức ăn. Nhưng đột nhiên nàng nhớ tới cái gì đó dừng tay lại giữa không trung, ai oán mà nhìn tỷ tỷ ngồi ở bên cạnh .
Nàng cũng không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy lại bị gõ tay vì tham ăn.
“Ngươi con mèo ham ăn này. Nếu Tô tiên sinh đã nói ăn chung, ngươi cũng không cần khách khí.”
Lâm Uyển Tích khẽ mỉm cười, cũng đưa đũa tới gắp.
Uyển Linh cô nương reo hò lên tiếng, vội vàng gắp một miếng thịt nóng hổi bỏ vào trong miệng. Thịt vừa vào trong miệng, nàng lập tức hít một hơi khí lạnh, hoảng sợ nói: “Con vịt này quả nhiên là không tầm thường. Ăn qua món này, ta lập tức không muốn ăn món trước kia.”
“Hoàn toàn chính xác. Tô tiên sinh làm món vịt bát bảo này quả thật để cho ta xấu hỗ. Da vịt giòn sảng khoái khét thơm, thịt vịt chặt chẽ nhiều chất lỏng, dược liệu lại nhẹ nhàng khoan khoái phát ngọt, ta......”
Chưởng quỹ để đũa xuống, cười thở dài một hơi.
“Đồ vật gì ăn ngon như vậy?”
Thời điểm mọi người ở đây vui vẻ hòa thuận, đột nhiên nơi xa truyền đến một tiếng gào to.
Tiếng gào to này để cho đoàn người kỳ quái, vội vàng quay đầu nhìn lại, trông thấy ở dưới bậc thang thông hướng lầu hai kia có mấy nam nhân đi xuống.
Mấy nam nhân kia hơi động đậy mũi, chắc là ngửi thấy mùi hương ngây ngất của món món vịt bát bảo trên bàn mấy người Tô Tiểu Bạch kia .
Kỳ thực đừng nói bọn họ, thời điểm nơi này nói đến món vịt bát bảo kiểu mới bưng ra, toàn bộ người ở đại sảnh đều bị mùi thơm mê người kỳ dị kia câu hồn.
Chưởng quỹ vội vàng đứng dậy chắp tay đi nghênh đón, cười xòa nói: “Mấy vị đại gia, là món vịt bát bảo tiệm chúng ta vừa cải tiến......”
“Đánh rắm!”
Trong mấy nam nhân kia có một tên tặc mi thử nhãn (mắt chuột) hét lớn một tiếng, đùng một cái trực tiếp cho chưởng quỹ một cái tát.
Tất cả mọi người đều không thể đoán được cái tát này. Phải biết nơi này chính là Tôn Bảo lầu, là địa bàn của chưởng quỹ, lại còn có người dám ở nơi này đánh hắn?
Chưởng quỹ bị đánh cũng bị ngu đi, sau khi phản ứng lại lửa giận thiêu đốt.
“Ta biết ngươi là chưởng quỹ, một tát này còn chưa đủ đâu!”
Tặc mi thử nhãn kia vươn cổ lên tiếng hét to, kêu lên: “Chẳng lẽ đêm nay chúng ta không đưa tiền sao? Tại sao món vịt bát bảo cho chúng ta cùng món vịt bát bảo trên bàn kia hoàn toàn không giống nhau? Chẳng lẽ nói ngươi nhìn thấy chúng ta dễ ức hiếp, cho nên không chịu cho chúng ta ăn món vịt bát bảo thật!”
“Mấy vị đại gia nói cực phải. Kỳ thực món vịt bát bảo vừa bưng lên kia là chúng ta thêm một bước cải tiến, còn chưa bắt đầu bán ra ngoài.”
Chưởng quỹ này chỉ coi mấy khách nhân này là tham ăn mới tức giận, một tát này hắn cũng giấu ở trong lòng .
“Hóa ra là như vậy?”
Tặc mi thử nhãn cười lạnh hai tiếng, trực tiếp cất bước vượt qua chưởng quỹ đi tới cái bàn mấy người Tô Tiểu Bạch đang ngồi, hô lên: “Vậy thì nên lấy cho ta nếm thử trước, nếu như là thức ăn ngon chẳng lẽ ngươi còn sợ ta không trả nổi tiền hay sao?”
Nói xong hắn lấn người đi đến giữa tỷ muội Lâm gia, đưa tay trực tiếp chộp tới món vịt bát bảo trên bàn .
Cách ăn uống như vậy quả thực để cho dạ dày Lâm Uyển Linh sôi trào đảo hải, nửa phần muốn ăn cũng không có.
Ba.
Bàn tay người kia mới đến một nửa, Tô Tiểu Bạch đã bắt được tay hắn, lạnh lùng nói: “Thức ăn này là của chúng ta, ngươi muốn ăn gọi chưởng quỹ làm thêm cho ngươi một phần là được.”
Cũng không phải hắn không nỡ lòng bỏ chút ấy bạc mời người một bữa cơm, chỉ là người này trực tiếp đưa tay tới bắt thật sự là thô tục quá mức .
Thấy Tô Tiểu Ban dám phản kháng, người kia càng hưng phấn hơn. Hắn cũng không rút tay đi, mà là duỗi tay kia chỉ vào mũi Tô Tiểu Bạch mắng: “Ngươi là ai, cũng dám đụng ta? Cho ngươi 3 giây, lập tức buông tay cho lão tử, không phải vậy ta sẽ chặt tay ngươi xuống cho chó ăn!”