Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 991 - Chương 1021. Chó Cậy Gần Nhà, Gà Cậy Gần Chuồng

Chương 1021. Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng
Chương 1021. Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng

“Ca, ta đi phòng bếp lấy đao!”

Nghe tặc mi thử nhãn kia nói dọa, đằng sau có tiểu đệ nịnh nọt hét lên phụ hoạ.

Lời này la lên làm cho toàn bộ người trong đại sảnh run lên, chỉ sợ xảy ra chuyện gì.

Dù sao bọn hắn chỉ tới để ăn cơm, cũng không muốn gây ra đại họa.

Chưởng quỹ thấy thế tức giận đến dựng râu trừng mắt, hắn mở Tôn Bảo lầu ở đây vài chục năm, còn chưa từng gặp phải người phách lối như loại này.

Phải biết hắn có thể mở Tôn Bảo lầu ở Vân Thanh quan, ở quan phủ cũng có thu xếp quan hệ. Tiểu lưu manh nơi nào dám đến nơi này của hắn nháo sự, lần nào gặp không phải là khách khách khí khí?

Huống chi Tô Tiểu Bạch là ân nhân của Tôn Bảo lầu, nếu hắn cứ không quan tâm như vậy, mặt mũi của hắn phải đặt ở nơi nào , về sau còn mở tiệm cơm ở Vân Thanh quan thế nào được nữa? Hơn nữa trong tiệm hắn cũng mời không ít hảo thủ làm hộ viện đề phòng loại tình huống này.

Kết quả là lúc này chưởng quỹ hét lớn lên tiếng, gọi mười mấy tay chân tới , khí thế hung hăng vây lại người kia . Đi đến trước mặt người kia, chưởng quỹ không cho giải thích đưa tay liền hung hăng cho hắn một cái tát.

Ba!

Trên mặt tặc mi thử nhãn có thêm một dấu bàn tay đỏ rực. Một tát này đánh cho đầu hắn lệch sang bên khác, không thể nói là ra tay không nặng.

“Dám đến Tôn Bảo lầu gây sự, ngại bản thân sống quá lâu sao? Lăn. Nếu không lăn, ta sẽ đưa ngươi đi gặp quan!”

Nhưng kỳ quái là bị chưởng quỹ đánh một cái tát, tặc mi thử nhãn kia lại cười hắc hắc hai tiếng, âm u lạnh lẽo nói: “Ngươi không biết ta là ai sao? Tốt, rất tốt!”

Người này trợn tròn mắt quay đầu trở về, cắn răng cười nói: “Chưởng quỹ, xin cáo từ trước!”

Vừa nói xong, hắn mang theo người một nhà vội vã đẩy một đám hộ viện tiệm cơm ra rồi đi thẳng, cuộc nháo kịch này cũng có một kết thúc.

“Mọi người cứ ăn uống tiếp đi.”

Nói hai câu với khách nhân xung quanh, chưởng quỹ sửa sang lại vạt áo, ngồi về bàn chắp tay xin lỗi với mấy người Tô Tiểu Bạch nói: “Để cho mấy vị quý khách bị sợ hãi rồi. Yên tâm đi, mấy tiểu lưu manh kia không gây nổi sóng gió gì đâu. Tới, uống rượu.”

Tô Tiểu Bạch cười nhạt, cũng đưa chén mời chưởng quỹ uống rượu.

Đám người buổi tối này có thể nói là vui vẻ hòa thuận, nâng ly cạn chén liền có ba phần men say.

Đông!

Đột nhiên lúc này một tiếng vang thật lớn làm cho chưởng quỹ mắt say lờ đờ mông lung quay đầu nhìn lại.

Không nhìn không sao, vừa nhìn đã khiến hắn đang say chếnh choáng tỉnh lại tám phần.

Đại môn Tôn Bảo lầu bị người khác đạp ra, không biết bao nhiêu tên lính võ trang đầy đủ lao vào, các thứ binh khí sáng loáng buộc bọn hộ viện trong tiệm cơm liên tục lùi về phía sau, dọa khách nhân trong thính đường sợ đến mặt cắt không còn chút máu.

“Chưởng quỹ Tôn Bảo lầu ở nơi nào!”

Ngoài cửa có người gân giọng đắc ý la lên.

Chưởng quỹ nghe xong lập tức rung động mãnh liệt trong lòng, đứng lên khẩn trương chăm chú nhìn ra ngoài cửa.

Đây rốt cuộc là việc gì? Chẳng lẽ là người vừa rồi bị hắn đánh trở về tìm lại mặt mũi? Không đúng, những binh lính này đều mặc quần áo Thanh Vân Quân, tiểu tử kia làm sao có thể mời đến được?

Trong long hắn thấp thỏm suy đoán, chưởng quỹ đầu ông ông không biết như thế nào cho phải.

Các Vân Thanh Quân làm cho tất cả mọi người không dám loạn động, lúc này ngoài cửa mới có ba bốn người chậm rãi đi tới, chính là đám lưu manh gây chuyện lúc nãy.

Lúc này hắn đắc ý cười dữ tợn, hai tay chắp ở sau lưng đi vào trong đại sảnh, tiếng quát nói: “Ngươi thật là có bản sự, đến ta mà ngươi cũng không biết, dám đánh ta một cái tát? Tới đây, bắt tất cả mọi người ở đây về cho ta!”

Nghe mệnh lệnh, nhóm Thanh Vân Quân thật sự bắt đầu động thủ, trực tiếp thô bạo đi bắt những khách nhân tới ăn cơm bốn phía.

“Dừng tay! Rốt cuộc ngươi là ai? Muốn thì hãy ra tay với một mình ta!”

Chưởng quỹ thấy thế tâm can vỡ vụn, vội vẫy tay nhào tới tặc mi thử nhãn la lên.

Bắt một mình hắn, Tôn Bảo lầu còn có thể mở tiếp. Nhưng nếu ngay cả những khách nhân tới ăn cơm cũng bắt, về sau Tôn Bảo lầu còn mở thế nào ?

Lúc này đột nhiên Tô Tiểu Bạch nắm lấy cánh tay chưởng quỹ , thản nhiên nói: “Chưởng quỹ, trước tiên đừng để bản thân rối loạn.”

Một câu nói kia quả thực đánh thức chưởng quỹ hốt hoảng. Bây giờ đám Thanh Vân Quân kia cũng đã bắt đầu bắt người, hắn lại đi cầu người khác cũng là chẳng ăn thua gì, còn mất mặt không công, để người khác cho là chưởng quỹ hắn quả thật không làm chủ được.

“Ta là ai? Nói thật cho ngươi biết, đại ca ta chính là hồng nhân bên người Giả thống lĩnh Thanh Vân Quân, Vương thiếu gia! Bây giờ đã biết ta là ai chưa.”

Người kia thấy chưởng quỹ hốt hoảng như vậy, cao hứng cười ha ha, đắc ý không thôi.

Chưởng quỹ nghe lời này, trong lòng lập tức lạnh tám phần.

Giả thống lĩnh kia hắn cũng biết, là một trong tứ đại thống lĩnh Thanh Vân Quân. Quan phủ hắn còn nói có thể có chút quan hệ, nhưng quân đội đó là người ngay cả quan phủ cũng không dám quản đó, hắn sao có thể chen mồm vào được.

Xem ra lần này là tai kiếp khó thoát. Đầu óc chưởng quỹ trống rỗng, không nghĩ ra vì sao mình lại phải gặp kiếp nạn này.

“Hồng nhân bên người Giả thống lĩnh, Vương thiếu gia? Nghe có mấy phần quen tai.”

Đúng lúc này, đột nhiên Tô Tiểu Bạch cười lạnh thành tiếng.

Không quen tai sao được, hai người đều từng thua thiệt ở dưới tay hắn. Chưa từng nghĩ quanh đi quẩn lại, hôm nay hắn lại va chạm cùng hai người này.

Lúc này Lâm Uyển Tích đã hận đến nghiến răng, trừng mắt nhìn qua Tô Tiểu Bạch, hy vọng hắn có thể cho hai người mình cùng muội muội xuất thủ với đám Thanh Vân Quân khinh người quá đáng kia.

“Quen tai? Ngươi là có ý gì! Xem thường đại ca ta sao? Tới dây, vậy bắt tất cả mấy người bọn hắn lại cho ta!”

Con mắt tặc mi thử nhãn kia trợn lên tròn trịa gầm thét lên tiếng.

Lập tức liền có mười mấy Thanh Vân Quân thùng thùng cất bước chạy đến bốn phía, đao kiếm sáng loáng nhắm ngay mấy người Tô Tiểu Bạch muốn động thủ.

Hắn cười lạnh hai tiếng, lúc này trong tay bấm một chỉ quyết, lập tưc khiến linh khí trong cơ thể mãnh liệt sôi trào.

Ầm ầm!

Trong chốc lát bốn phía quanh thân thể của hắn tỏa ra một hồi sóng khí, đánh lên trên thân mười mấy Thanh Vân Quân kia khiến cho bọn hắn kêu la thảm thiết bay ngược ra ngoài, đập hư không biết bao nhiêu bàn ghế dựa.

“Đồ hỗn trướng không biết trời cao đất rộng, dẫn ta đi gặp Vương thiếu gia!”

Vỗ bàn đứng lên, Tô Tiểu Bạch mang theo tỷ muội Lâm gia bay thẳng đến chỗ tên lưu manh đắc ý quên mình đứng ở ngoài cửa kia.

Tên lưu manh kia thấy thế con ngươi thít chặt, vội vàng vẫy tay bốn phía hô lên: “Mau tới cản bọn họ lại, nhanh!”

Nhưng Thanh Vân Quân bốn phía vừa đi hai bước đã nghe thấy kêu thảm vang lên.

Tặc mi thử nhãn kia bị Tô Tiểu Bạch một tay nắm lấy vạt áo giơ lên trời, huơi tay múa chân giãy dụa cũng không thoát.

Mà những người khác đứng một chỗ cùng tên côn đồ này thì trực tiếp bị tỷ muội Lâm gia động thủ lật úp trên mặt đất .

“Ngươi thật sự là gan to tày trời, chờ đại ca ta tới, ta muốn lột da của ngươi rút gân của ngươi!”

Ba.

Tô Tiểu Bạch trực tiếp một tát hung hăng đánh lên mặt tên côn đồ này .

So với một tát này của hắn, vừa rồi chưởng quỹ đánh hắn một cái tát kia quả nhiên là ôn nhu hơn nhiều.

Chỉ nghe lưu manh kia kêu lên thảm thiết, trong miệng phun ra ngụm lớn máu tươi hòa với rang gãy.

Hết chương 1021.
Bình Luận (0)
Comment