“Thanh Vân Quân đúng không, ta chính là muốn đánh các ngươi!”
Lâm Uyển Linh đứng ở bên cạnh Tô Tiểu Bạch, một cước hung hăng đá lên thân tên lưu manh nằm rên rỉ không dứt trên mặt đất .
Lâm Uyển Tích bên cạnh trợn mắt nhìn bọn hắn, trong lòng thoải mái không thôi.
Lúc trước các nàng gặp tình cảnh làm cho lòng người hận này chỉ có thể thầm mắng trong lòng, mà bây giờ nhờ phúc của Tô tiên sinh đã có thể dùng nắm đấm ngăn bọn họ lại .
Lúc này Thanh Vân Quân trong thính đường thấy thế, vội vàng thả người trên tay xuống chạy tới, nhanh chóng vây quanh mấy người Tô Tiểu Bạch.
Chưởng quỹ đứng ở phía sau thấy vậy trợn mắt hốc mồm, tay cũng bắt đầu phát run.
Chẳng lẽ nói Tô Tiểu Bạch là đại nhân vật gì đó, ngay cả Vân Thanh quân cũng không phải là đối thủ của hắn. Lần này Tôn Bảo lầu được cứu rồi! Nghĩ tới đây, trong hốc mắt hắn cũng kích động đến nổi trào ra nước mắt.
“Vì sao ồn ào như vậy!”
Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng gầm lên giận dữ.
Tiếng gầm thét này không dương dương đắc ý giống lưu manh kia, trong đó có ba phần trang nghiêm bảy phần sát ý, thật sự là khí thế quân trưởng trong Thanh Vân quân mới có.
Chỉ nghe thùng thùng vài tiếng bước chân, ngoài cửa lại có một gương mặt quen thuộc xông vào, chính là Tiểu Viên.
Tiểu Viên quay đầu tới, vừa trừng mắt lập tức trông thấy Tô Tiểu Bạch, trong lòng rung động.
Người này chính là ác mộng sâu trong đáy lòng của hắn! Lần trước ở trong khách sạn để cho hắn mất hết mặt mũi trước mặt thống lĩnh, làm cho địa vị của hắn ở trong lòng thống lĩnh bị giảm xuống không phanh, bây giờ tên hỗn đản Vương thiếu gia kia cũng có thể tùy ý chỉ huy người của hắn, đây quả thực là vô cùng nhục nhã!
Bây giờ gặp mặt lần nữa, từ trong mắt hắn bắn ra hỏa diễm.
Tô Tiểu Bạch nhìn hắn, lông mày hơi nhíu lại, cười lạnh nói: “Hóa ra là ngươi. Mang theo người của ngươi cút khỏi đây cho ta, mang ta đi tìm Vương thiếu gia kia. Ngược lại ta muốn nhìn một chút xem thực lực của Thanh Vân Quân các ngươi như thế nào.”
Câu nói này làm Tiểu Viên tức giận trợn mắt lên, không tự chủ được rống to một tiếng, nhưng hắn cắn răng cũng không dám đi tới trước nửa bước. Thực lực Tô Tiểu Bạch hắn đã biết rõ rành rành, lần này mang người tới cũng là vài chú chim non của Thanh Vân Quân, thực lực nhiều nhất là trúc cơ hậu kỳ, sao có thể làm đối thủ của người này.
“Tốt! Ta dẫn ngươi đi, ngươi cũng đừng có nửa đường bỏ chạy.”
Tiểu Viên hảo hán không sợ thiệt thòi trước mắt, vung tay lên thu hồi Thanh Vân Quân, trực tiếp quay người đi ra ngoài cửa.
Tình huống này làm cho tên lưu manh đang giãy dụa giữa không trung kia bị dọa gần chết.
Hắn có thể lớn lối như thế, tất cả đều dựa vào uy thế của Thanh Vân Quân. Nhưng bây giờ đụng phải Tô Tiểu Bạch, tựa hồ ngay cả Thanh Vân quân hắn cũng không để vào mắt, có thể nói là hắn đã đá vào thiết bản, phải làm sao mới ổn đây?
Coi như cuối cùng Tô Tiểu Bạch bị Thanh Vân Quân gạt bỏ thì chắc chắn kết quả của hắn cũng không tốt được. Dù sao việc này đã huyên náo không nhỏ, mà hắn biết địa vị của mình ở trong lòng Vương thiếu gia như thế nào, căn bản không xứng để gây ra chuyện lớn như vậy.
Mang theo lưu manh bị dọa đến mặt không còn giọt máu này, lúc này Tô Tiểu Bạch bước ra khỏi Tôn Bảo lầu, đi theo Tiểu Viên bước về Quân doanh Vân Thanh Quân.
“Tô tiên sinh, đa tạ!”
Sau lưng truyền đến tiếng cảm tạ nghẹn ngào của chưởng quỹ: “Nếu có chuyện, làm ơn nhất định phải để cho ta hỗ trợ. Coi như ta liều mạng từ bỏ Tôn Bảo lầu cũng nhất định toàn lực ứng phó.”
Tô Tiểu Bạch phất phất tay, cũng không nói lời nào. Một Giả thống lĩnh còn chưa đủ cho hắn để vào trong mắt.
Dưới ánh trăng, Tiểu Viên dẫn đường phía trước , một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tới quân doanh .
Đến cửa trại lính, Tiểu Viên kia vung tay lên tiếng quát nói: “Chờ ở đây, ta đi vào bẩm báo.”
Nhưng Tô Tiểu Bạch nhíu mày lại, lúc này liền mang theo tỷ muội Lâm gia trực tiếp xông vào trong.
Hắn cũng không phải tới làm khách, hà tất phải khách khí.
Lần này làm Tiểu Viên bị dọa sợ, Thanh Vân Quân bốn phía càng trợn mắt nhìn hắn .
“Ngươi chờ chút, chờ ta đi vào bẩm báo trước đã!”
Tiểu Viên la lên, theo bản năng liền lao tới.
Nhưng Tô Tiểu Bạch chỉ vung tay lên, lúc này lập tức có một chùm ánh sáng chói mắt trong tay hắn ngưng kết thành kiếm, quét ra ngoài.
Đông!
Tiểu Viên ngay lập tức dừng lại thân thể của mình, bởi vì lưỡi kiếm kia đã vạch ra một vệt máu sâu đậm trên cổ hắn, nếu như hắn tiếp tục bước về phía trước nửa bước, đầu cũng sẽ lập tức rơi xuống đất.
Hắn trợn mắt nhìn Tiểu Viên, sau đó tiếp tục nắm lấy tên lưu manh nửa chết nửa sống kia trực tiếp đi vào đại trướng quân doanh .
Binh sĩ thủ vệ cửa ra vào đại trướng nhìn thấy thảm trạng của Tiểu Viên, mà lúc này Tiểu Viên không hề mở miệng, bọn hắn cũng làm như không nhìn thấy, tùy ý để Tô Tiểu Bạch đi vào trong đại trướng.
Đông.
Cửa bị hắn một cước đá văng, mười mấy người đang ngồi bên trong không khỏi giật mình.
Tô Tiểu Bạch liếc ngang dọc, Giả thống lĩnh kia ngồi ở vị trí giữa, trong mười mấy người bốn phía một người là Vương thiếu gia, người khác cũng là quân trưởng, nổi danh cùng Tiểu Viên .
“Người nào! Dám xông vào trọng địa trong quân?”
Lúc này mười mấy sĩ quan kia đều cùng nhau đứng dậy, trợn mắt nhìn hắn.
Vốn là đêm nay Vương thiếu gia cùng mọi khi đang bồi tiếp Giả thống lĩnh uống rượu, đang lúc uống rượu thì có người báo người của mình bị đánh.
Giả thống lĩnh vừa cao hứng, liền phái Tiểu Viên mang binh đi thay thủ hạ mình ra mặt. Đây là đại hảo sự, cũng là một chuyện xấu. Tốt là chứng minh Giả thống lĩnh thực sự coi hắn là người mình, xấu là lỡ như lại xảy ra chuyện gì......
Bởi vậy hắn vừa nghe đông một tiếng đạp cửa, trong lòng đã là mãnh liệt rung động. Lúc này Vương thiếu gia quay đầu nhìn lại, trông thấy là Tô Tiểu Bạch, lúc này trong long lại hoảng hốt, làm sao người này lại tới nơi này!
Mà Giả thống lĩnh trông thấy người đến là hắn, cũng đồng dạng chấn động hổ khu (hổ khu = thân hổ).
“Chậm đã! Tô huynh đệ, ngươi tới doanh trướng ta làm gì?”
Giả thống lĩnh căm hận cắn răng nhìn hắn, lớn tiếng quát.
Ở đây không phải là chỗ của người thường, mà là doanh trướng của Thanh Vân Quân. Hơn nữa trấn giữ nơi này không chỉ có một mình Giả thống lĩnh hắn, còn có Trần, Lương, Quách ba vị thống lĩnh khác, đấy là còn chưa nhắc tới những đại nhân vật như Triệu Nguyên soái cùng Đốc quân này.
Nếu như ở đây xảy ra chuyện gì, Giả thống lĩnh hắn làm sao đảm đương nổi?
“Làm cái gì? Cũng không phải là ta muốn tới, là người này muốn bắt ta tới.”
Hắn ném tên lưu manh chỉ còn lại một hơi thở kia xuống đất, cười lạnh nói: “Ta ngược lại muốn nhìn một chút, hồng nhân Vương thiếu gia đỉnh thiên lập địa bên cạnh Giả thống lĩnh trong miệng hắn là nhân vật nào.”
Nghe lời này, trong mắt Giả thống lĩnh lóe lên tinh quang, một khối đá lớn trong lòng rốt cục cũng buông một chút.
“Đồ hỗn trướng, ở trước mặt Giả thống lĩnh còn dám nói lớn không biết ngượng như thế?!”
Trong lòng Vương thiếu gia kinh hãi, vội vàng vỗ bàn chỉ vào chóp mũi Tô Tiểu Bạch gầm thét lên nói: “Một thôn nhân sơn dã như ngươi, mau quỳ xuống hành lễ!”
Ngay từ đầu hắn trông thấy là Tô Tiểu Bạch, tuy trong lòng sợ hãi nhưng cũng không bị dọa đến tè ra quần. Dù sao nơi này là địa phương nào, là đại trướng Thanh Vân Quân, không phải nơi thôn nhỏ vắng vẻ , không tới phiên hắn làm loạn!
Nhưng mới rồi nghe thấy Giả thống lĩnh vậy mà lại khách khí đối với hắn như vậy, trong lòng của hắn đã gấp đến độ giống như con kiến bò trên chảo lửa .
Cho nên hắn lúc này mở miệng chính là muốn biến mâu thuẫn giữa mình cùng Tô Tiểu Bạch thành mâu thuẫn giữa Tô Tiểu Bạch cùng Thanh Vân Quân.
Mà lời này vừa ra, quả thật thống lĩnh Thanh Vân Quân bốn phía đều hô ứng phụ hoạ, ánh mắt giận giữ nhao nhao nhìn chằm chằm Tô Tiểu Bạch không rời.