“Hành lễ, nói đùa.”
Tô Tiểu Bạch cười ha ha hai tiếng, lúc này chắp tay nhìn chằm chằm Vương thiếu gia như tôm tép nhãi nhép phía trước kia, cười lạnh nói: “Hóa ra ngươi đã đến nơi này, còn thành hồng nhân trong Vân Thanh quân , thật đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp đã lau mắt mà nhìn.”
Nghe lời này sắc mặt Vương thiếu gia trắng bệch, không khỏi lui về phía sau nửa bước.
Hắn biết Tô Tiểu Bạch đã nhận ra mình, lần này có thể gặp phiền toái. Hắn vội vàng quay đầu nhìn về Giả thống lĩnh, nhưng ngược với hắn dự liệu chính là Giả thống lĩnh không hề liếc mắt nhìn mình một cái, mà chỉ yên lặng nhìn về nơi xa, tựa như Tô Tiểu Bạch này ngay cả hắn cũng không thể trêu vào vậy.
Mà Tô Tiểu Bạch cũng không phải là một người không nói lý. Hắn một cước đá vào mông tên lưu manh giả chết nằm trên mặt đất kia, tên lưu manh bị hắn đá kêu lên thảm thiết.
“Ông chủ ngươi ở chỗ này đây, tại sao không nói chuyện?”
Trêu tức hai tiếng, hắn lại quát lên: “Ngươi nói lại lời nói uy phong vừa rồi một lần nữa! Kể lại sự tình phát sinh từ đầu đến cuối.”
Lần này tên lưu manh kia cả kinh, yết hầu căng thẳng, vội vàng ấp a ấp úng nói một lần. Lần này làm cho thống lĩnh Vân Thanh quân bốn phía cũng ngậm miệng lại, hai mắt nhìn nhau.
Nghe chân tướng chuyện này, bọn hắn thật đúng là không có đạo lý.
Tô Tiểu Bạch thỏa mãn nhẹ gật đầu, trực tiếp một cước đá tên lưu manh đang nằm trước mặt sang một bên, sau đó đi tới chỗ Vương thiếu gia.
“Vương thiếu gia, oan có đầu nợ có chủ. Ta bị chó cắn, cũng không thể tìm chó đòi nợ được chứ?”
Từng chữ này giống như là thiết chùy đập vào bộ ngực của Vương thiếu gia, làm cho hắn hô hấp cũng cực kỳ khó khăn. Sắc mặt Vương thiếu gia tái nhợt vội vàng kêu khóc quay người về hướng Giả thống lĩnh hô: “Giả thống lĩnh, ngươi mau cứu ta!”
Đông!
Mặt bàn nhỏ đặt ở trước Vương thiếu gia trực tiếp bị một cước của Tô Tiểu Bạch đạp đổ, bỗng nhiên hắn đưa tay trực tiếp nắm vạt áo Vương thiếu gia kia .
“Đừng, đừng như vậy! Bọn hắn làm bể bao nhiêu thứ, ta bồi thường tiền là được, ta bồi thường tiền mà!”
Vương thiếu gia bị dọa đến hô to lên tiếng, vội vàng giãy dụa.
Nhưng tay Tô Tiểu Bạch giống như là sắt thép đúc thành, mặc hắn giãy dụa như thế nào cũng không buông ra nửa phần.
“Tiền ta có, không cần ngươi bồi.”
Tô Tiểu Bạch cười lạnh hai tiếng, tiếp tục nói: “Ta muốn ngươi theo ta trở về, nói xin lỗi với chưởng quỹ .”
Nghe lời này, trong lòng Vương thiếu gia cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhếch miệng cười nói: “Chỉ như vậy? Việc này, đương nhiên có thể.”
Nhưng không đợi hắn đáp ứng, Tô Tiểu Bạch trực tiếp bắt hắn đi ra bên ngoài doanh trướng.
Đông.
Đại môn như thế nào bị đá văng, như thế nào bị cuồng phong hung hăng thổi bay, lưu lại một đám trưởng quan hai mặt nhìn nhau trong doanh trướng.
3 người Tô Tiểu Bạch bắt lấy Vương thiếu gia này, rất nhanh đã tới Tôn Bảo lâu.
Lúc này khách nhân đã đi hơn phân nửa, hiện trường bừa bãi cũng đã được thu dọn, mà chưởng quỹ đã đứng ở ngoài cửa chờ.
Chưởng quỹ thấy bọn họ trở về, trên mặt lập tức lộ vẻ kinh hỉ vội vàng tiến lên đón, chắp tay nói: “Tô tiên sinh, lần này thật cảm ơn ngươi !”
Chờ đi vào phòng, Tô Tiểu Bạch ném Vương thiếu gia xuống mặt đất. Trước tiên hắn cười với chưởng quỹ thản nhiên nói: “Chưởng quỹ, người này chính là Vương thiếu gia, hồng nhân bên người Giả thống lĩnh mà vừa rồi tên côn đồ nhỏ kia nói. Ta bắt hắn trở lại bồi tội với ngươi .”
Nói xong hắn quay đầu trừng mắt với Vương thiếu gia mặt đầy vẻ hoảng sợ, quát lên: “Nói chuyện!”
Bị quát như thế, tóc Vương thiếu gia cũng sắp dựng lên, vội vàng đứng dậy chắp tay lưu loát bồi tội nói: “Chưởng quỹ, là ta dạy bảo thủ hạ không đúng, để tiểu nhân dưới tay làm phiền đến ngài, là ta không đúng. Phải bồi thường bao nhiêu tiền xin ngài cứ mở miệng, ta tuyệt đối không nói nửa chữ không.”
Chưởng quỹ cũng là dân làm ăn, không đúng lý sẽ không tha người. Nhưng lúc này ngay trước mặt Tô tiên sinh, hắn chỉ có thể mặt lạnh khua tay nói: “Chút tiền lẻ này không coi là gì, việc này cứ quyết định như vậy đi.”
Bất kể nói thế nào, Vương thiếu gia này cũng là hồng nhân bên người Giả thống lĩnh, rốt cuộc là hắn cũng không thể đắc tội.
Phải biết Vân Thanh quan này là địa bàn của Giả thống lĩnh.
Xấu hổ cười vài tiếng, Vương thiếu gia chắp tay không nói gì.
Nhẹ nhàng hai câu nói như vậy , tất nhiên là Tô Tiểu Bạch không hài lòng. Hắn nhướn lông mày lên, thản nhiên nói: “Chưởng quỹ ngươi không tính, nhưng ngươi còn phải xin lỗi khách ăn cơm từ trước đến nay nữa mà.”
Đây cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao vừa rồi tên côn đồ nhỏ kia mang theo Vân Thanh quân tới Tôn Bảo lầu, vừa vào đã bắt nhóm khách tới ăn cơm.
Lúc này trong thính đường còn có non nửa khách nhân đang uống rượu, nghe nói như thế nhao nhao cười nhìn về Vương thiếu gia.
Hắn bị nhiều người như vậy nhìn vào, xấu hổ đến mặt đỏ bừng. Nhưng hắn bị bức bách, cũng chỉ có thể cúi đầu xin lỗi: “Các vị, thật xin lỗi. Là ta quản giáo không tốt, để cho thủ hạ quấy nhiễu đến các vị ăn cơm.”
Có thể tới Tôn Bảo lầu ăn cơm đều là người có tiền, tất nhiên là sẽ không tự mình xuống giá mình bắt hắn bồi tiền cơm, việc này cũng coi như xong.
Xong chuyện, Tô Tiểu Bạch mang theo Vương thiếu gia này ra khỏi Tôn Bảo lầu.
Chỉ thấy Vương thiếu gia khúm núm, không dám làm gì trước mặt hắn dù chỉ là thở một ngụm lớn.
Tô Tiểu Bạch híp mắt nhìn hắn, trong long còn có ý định khác.
Hắn xem như cùng Vương thiếu gia này kết xuống huyết hải thâm cừu . Hơn nữa người này có thể duỗi có thể co, không thấy một hồi còn có thể trở thành bộ dáng bây giờ, cũng coi là một nhân tài.
Với hắn mà nói, một Vương thiếu gia nho nhỏ này tự nhiên là không cấu thành uy hiếp. Nhưng đối với Tôn Bảo lầu mà nói ? Nếu như cứ như vậy thả hắn trở về, không chừng qua một hồi hắn không có ở đây, Vương thiếu gia này sẽ nhắc lại chuyện xưa , đem biệt khuất hôm nay chịu đổ xuống trên thân Tôn Bảo lầu .
“Lăn, đừng để ta gặp lại ngươi.”
Hắn buông lỏng nắm tay , trực tiếp ném Vương thiếu gia ra ngoài.
Vương thiếu gia kia lảo đảo mấy bước mới đứng vững, vẫn không quên chắp tay, sau đó vội trở về về phương hướng quân doanh .
Mà đúng lúc này, Tô Tiểu Bạch kéo chỉ quyết nhẹ nhàng quơ quơ phía sau lưng hắn.
Chỉ nghe táp một tiếng nhỏ, Vương thiếu gia kia đột nhiên ngã ra. Nhưng trên thực tế hắn cũng không cảm giác được gì, chỉ cho là mình đi vội vàng, chân trái đạp chân phải mà thôi.
Một chỉ này của Tô Tiểu Bạch đưa một đạo linh lực vào trong cơ thể Vương thiếu gia kia, cũng không lập tức lấy mạng của hắn.
Đạo linh khí này tiềm phục ở trong cơ thể hắn chỉ có thể tích tụ , không tới mấy ngày Vương thiếu gia này sẽ bệnh nặng không dậy nổi, mặc cho ngươi mời đến bao nhiêu danh y cũng là vô ích, chỉ cần đợi thêm hai ba ngày, hắn sẽ chết thẳng cẳng.
Cứ như vậy người khác cũng không bắt được chứng cứ là Tô Tiểu Bạch hắn giết Vương thiếu gia, chỉ có thể coi như Vương thiếu gia kia phát bệnh chết mà thôi.
Bên này xong, Tô Tiểu Bạch liền quay đầu đi tìm chưởng quỹ Tôn Bảo lầu, cười nói: “Chưởng quỹ, tới, chúng ta tiếp tục uống rượu!”
Nhưng lúc này chưởng quỹ đã hiểu được Tô Tiểu Bạch tuyệt đối là đại nhân vật hắn không trêu chọc nổi, cách nói chuyện cũng đã lộ ra một vẻ khéo đưa đẩy cùng cẩn thận của người làm ăn.
Tuy nói như thế cũng không làm cho Tô Tiểu Bạch cảm thấy không thoải mái, nhưng khi đó loại cảm giác tâm giao khi nói chuyện lúc trước đã biến mất không còn sót lại chút gì.