Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 995 - Chương 1025. Tô Lão Tiên Sinh

Chương 1025. Tô lão tiên sinh
Chương 1025. Tô lão tiên sinh

“Ngươi thật đúng là một thiên tài.”

Tô Tiểu Bạch cười nhìn Mộ Dung Tiệp, tiếp tục nói: “Đan dược kia lấy Long Huyết Thảo làm chủ, lấy dây leo tam giác, Tước Tiên Quả, Tim Ma Thằn Tằn ...... và ngàn loại dược liệu làm phụ, lại đặc chế Long Huyết Thảo, lấy băng hứng tinh hoa được chắt lọc ra......, nện nát dây leo tam giác ra nước, cùng phối hợp với vôi ......”

“Mà tác dụng thuốc này có thể khiến cho người ta không biết đau đớn trong thời gian ngắn, chỉ cần không phải vết thương trí mạng thì đều có thể khép lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.”

Hắn nói một hơi ròng rã nửa giờ mới dừng lại, không chỉ nói ra tác dụng đan dược trên tay Mộ Dung Tiệp, còn nói ra cả phương pháp luyện chế đan dược này.

Ngay từ đầu Mộ Dung Tiệp đã bị dọa sợ ngây người, sững sờ đứng ở bên cạnh hồi lâu không nói gì.

Những thuật ngữ luyện đan khô khan này làm cho Lâm Uyển Linh ngáp liên tục, rũ cụp lông mày nhìn Mộ Dung Tiệp kia, không khỏi cười hô: “Tô tiên sinh có thể nói ra rồi, tại sao ngươi lại không nói?”

Vẻ mặt nữ tử đứng ở bên cạnh Mộ Dung Tiệp cũng tràn đầy lo lắng, vội vàng đưa tay kéo sư phụ mình, thấp giọng nói: “Sư phó, sư phó ngươi mau tỉnh lại.”

Không kéo hắn còn tốt, vừa kéo một cái hai chân Mộ Dung Tiệp lập tức như nhũn ra, lảo đảo liền ngã quỳ xuống. May mắn nữ đệ tử bên cạnh hắn tay mắt lanh lẹ, trong nháy mắt đã âm thầm đỡ lấy hắn, để cho hắn không quỳ xuống.

“Ngài là thần tiên sao?”

Hai mắt Mộ Dung Tiệp đỏ bừng nhìn chằm chằm hắn, kêu khóc lên tiếng: “Điều này sao có thể được! Ngươi chẳng phải chỉ là nhìn qua rồi ngửi ngửi sao? Làm sao có thể......”

Tô Tiểu Bạch thấy hắn sụp đổ như vậy cũng cảm thấy ngượng ngùng. Dù sao hắn cũng không có ý muốn trêu đùa Mộ Dung Tiệp này, thật sự chính là hắn tự đưa tới cửa, Tô Tiểu Bạch cũng không có cách nào.

“Ngươi muốn gọi ta là thần tiên cũng được. Có thể chọn lựa ra ngàn loại từ trong rất nhiều dược liệu, luyện chế ra đan dược như vậy, ngươi cũng xứng với danh tiếng thiên hạ đệ nhất đan dược sư.”

Thấy Mộ Dung Tiệp có một loại ý nghĩ tam quan sụp đổ, quyết ý kết thúc quãng đời còn lại, hắn vội vàng mở miệng an ủi.

“Ngươi ngươi ngươi!”

Mộ Dung Tiệp nghe lời này lại càng sụp đổ, Tô Tiểu Bạch nói vậy có khác gì là dỗ tiểu hài tử đâu!

Qua một lúc lâu bối rối, Mộ Dung Tiệp đã yên tĩnh trở lại. Tình thế lúc này nghiêm trọng, Lâm Uyển Linh cũng không dám mở miệng, chỉ ở bên cạnh thè lưỡi.

“Tô tiên sinh, xin ngươi thu ta làm đồ đệ!”

Đột nhiên trong mắt Mộ Dung Tiệp nở rộ quang mang, trực tiếp đẩy đồ đệ mình ra, đông một tiếng liền quỳ trên mặt đất làm bộ muốn dập đầu.

Nhưng Tô Tiểu Bạch khoát tay, lập tức một cỗ linh khí đã nâng thân thể của hắn lên, khiến cho hắn quỳ không nổi.

“Chuyện này thì không cần, ta cũng không có nghiên cứu đan dược, không dạy được ngươi quá nhiều. Ngươi muốn phương pháp luyện chế Trúc Cơ Đan, ta cho ngươi là được. Tặng thêm cho ngươi phương pháp cải tiến đan dược vừa rồi.”

Hắn dở khóc dở cười nói. Lời này thật đúng là lời trong lòng của Tô Tiểu Bạch, chế đan dược cũng chỉ là tại thời điểm mình cần mới luyện, ngày bình thường sẽ không nghiên cứu. Sao có thể làm sư phụ người khác.

Nhưng lời này Mộ Dung Tiệp lại nghe ra chính là Tô Tiểu Bạch cảm thấy thiên phú hắn quá kém, không chịu thu hắn làm đồ. Vừa nghĩ tới mình mất bao sức lực cả đời nghiên cứu thuật luyện đan nhưng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Tô Tiểu Bạch, trong lòng của hắn dâng lên một nỗi tuyệt vọng sâu đậm.

“Tô tiên sinh, xin nghe ta lại nói hai câu.”

Hắn cắn răng nhịn xuống sự nghẹn ngào, chắp tay chậm rãi nói: “Bảy, tám năm trước ta từng gặp một vị lão giả họ Tô, trò chuyện vui vẻ cùng hắ . Nói đến đây Mộ Dung Tiệp cũng coi như là rất có nhân duyên cùng Tô gia, còn xin Tô tiên sinh nhìn ở phần nhân duyên này, thu ta làm đồ đệ.”

Tô Tiểu Bạch nghe thấy câu nói này, trong lòng cả kinh. Ở thiên địa này người dám tự xưng họ Tô cũng không nhiều, dù sao chúa tể Thiên Đình hiện nay không mấy hòa thuận với họ Tô, chỉ muốn nhổ cỏ tận gốc.

Mà hắn vẫn kiên trì giữ họ Tô, một là đi không đổi tên ngồi không đổi họ, thứ hai là vì hấp dẫn Tô thị nhất tộc chú ý.

Hắn không nghĩ tới lần đầu tiên nghe được tin tức Tô thị nhất tộc lại là từ trong miệng Mộ Dung Tiệp.

“Mộ Dung tiên sinh, ngươi có thể cẩn thận nói cho ta tin tức về ông lão họ Tô kia không? Hiện tại hắn ở đâu?”

Hắn nhíu mày, nghiêm túc hỏi lại.

Lời này để cho Mộ Dung Tiệp lấy làm kinh hãi, hắn sững sờ nhìn Tô Tiểu Bạch, trong lòng mừng thầm. Cả đời này hắn chỉ gặp qua hai người họ Tô, một chính là lão giả họ Tô gặp được rất lâu trước đó, người còn lại chính là Tô Tiểu Bạch trước mắt .

Hắn lấy ngựa chết làm ngựa sống, mang lão giả họ Tô gặp được lúc trước ra, hi vọng có thể có chút tác dụng, còn không nghĩ là vẫn dùng được.

“Tô tiên sinh, mời ngươi thu ta làm đồ đệ.”

Hắn cũng không trả lời vấn đề liên quan tới lão giả họ Tô kia, chỉ tiếp tục đau khổ cầu khẩn.

Tô Tiểu Bạch tự nhiên biết ý tứ của hắn, lập tức lại có chút dở khóc dở cười.

Tin tức Tô thị nhất tộc này là chuyện hắn quan tâm nhất lúc này, trước mắt sao có thể bỏ lỡ. Vậy hắn cũng chỉ có thể thu Mộ Dung Tiệp này làm đồ đệ .

Thở dài một hơi, hắn bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi muốn bái sư cũng không phải không được. Chỉ là ta phải nói trước đã, ta không hề tinh thông đan đạo như trong tưởng tượng của ngươi, không có gì có thể dạy ngươi cả.”

“Tô tiên sinh khách khí, tâm ý Mộ Dung Tiệp đã quyết, xin người chớ từ chối.”

Biểu lộ của hắn càng thêm kiên định, dùng hết toàn lực muốn hướng quỳ xuống mặt đất.

Rơi vào đường cùng, Tô Tiểu Bạch cũng chỉ đành gật đầu cười nói: “Không cần phiền phức như vậy, ngươi đi rót cho ta chén trà , gọi ta một tiếng sư phụ việc này coi như thành.”

Nhưng hắn vừa chậm rãi thu hồi linh khí nâng Mộ Dung Tiệp lên, Mộ Dung Tiệp lại trực tiếp quỳ trên mặt đất, đông đông đông dập đầu ba cái, sau đó mới lắc lắc ung dung đứng dậy đi tới ấm trà châm trà.

Điều này là vì Mộ Dung Tiệp an ủi trong lòng mới khăng khăng như thế, Tô Tiểu Bạch cũng không cản hắn nổi, chỉ có thể để mặc hắn .

Chờ tiếp nhận chén trà của Mộ Dung Tiệp, nghe hắn cung kính hô một tiếng sư tôn, Tô Tiểu Bạch vội vàng đến hỏi chuyện của ông lão họ Tô kia .

Chỉ thấy mặt Mộ Dung Tiệp tràn đầy ý cười, cau mày hồi tưởng, chậm rãi nói: “Sư tôn, sự tình ta gặp lão giả họ Tô kia đã là bảy, tám năm trước. Lúc đó ta là ở quốc đô Triệu quốc, Yến thành. Lão nhân gia kia bày quầy bán hàng đoán mệnh ở ven đường, hắn lôi kéo ta nhất định là phải xem bói miễn phí cho ta, xem cho ta ngược lại rất chuẩn, về sau đều ứng nghiệm.”

“Nhưng mà ta không để trong lòng, ta nhớ kỹ ông ta cũng là vì mọi chuyện đều ứng nghiệm. Về phần hiện tại lão nhân gia hắn ở đâu, ta quả thực là không rõ ràng.”

Nhấp một miếng nước trà, Tô Tiểu Bạch khẽ cau mày, đột nhiên mở miệng hỏi: “Vậy ngươi còn nhớ hắn nói cho ngươi những gì không?”

Mộ Dung Tiệp nói những thứ này cũng quá mơ hồ, huống chi lúc đó là Yến thành bảy, tám năm trước, hiện tại hắn lại phải đi đâu mà tìm lão đầu kia.

“Cái này......”

Sắc mặt Mộ Dung Tiệp có chút khẩn trương, cố gắng suy nghĩ hồi lâu nhưng không nói ra nửa chữ. Đột nhiên trước mắt hắn sáng lên, vỗ bàn hoảng sợ nói: “Sư tôn, ta nhớ ra rồi! Lão tiên sinh kia nói với ta một câu, nói là về sau thời cơ đã đến, hắn sẽ tìm đến ta.”

Hết chương 1025.
Bình Luận (0)
Comment