CHƯƠNG 1476
BÀ LÃO
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Tạ ơn, ta…có thể tự chữa
Lâm Ngốc Mỹ yên lặng buông bát xuống, nàng sau khi yên lặng một lát, nói:
- Ngươi có hối hận không?
Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút
Lâm Ngốc Mỹ nhìn Diệp Quan:
- Ngươi cứu nữ nhân kia, nữ nhân kia lại đi tìm người đến báo thù ngươi, lấy oán trả ơn. Ngươi có hối hận không?
Diệp Quan cười cười:
- Không hối hận
Lâm Ngốc Mỹ cau mày:
- Vì sao?
Diệp Quan không có trả lời vấn đề này, mà là hỏi lại:
- Ngươi vì sao đi tìm ta?
Lâm Ngốc Mỹ sau khi yên lặng một lúc lâu, nói:
- Kỳ thật, ngươi ở lại nơi này, bọn hắn không dám động thủ, mặc dù ta cũng không biết vì sao, thế nhưng, không có người nào dám động thủ ở nơi này
Diệp Quan nói khẽ:
- Vậy sao!
Lâm Ngốc Mỹ nhìn thoáng qua Diệp Quan, không nói gì
Diệp Quan đột nhiên cười nói:
- Ngươi không phải có vấn đề muốn hỏi ta sao? Ngươi có thể hỏi
Lâm Ngốc Mỹ lại là lắc đầu:
- Ngày mai chờ ngươi ăn cơm xong ta lại hỏi
Diệp Quan lắc đầu cười một tiếng:
- Được thôi
Lâm Ngốc Mỹ đứng dậy đi ra ngoài cửa, vào lúc đi tới cửa, nàng đột nhiên dừng bước:
- Ngươi có phải sắp đi rồi hay không?
Diệp Quan nhìn về phía Lâm Ngốc Mỹ:
- Vì sao nói như vậy?
Lâm Ngốc Mỹ nói:
- Nữ nhân kia đến báo thù ngươi, khẳng định là bởi vì trên người ngươi có bảo vật gì đó, hiện tại hành tung của ngươi đã bại lộ, cho nên, ngươi khẳng định sẽ chọn rời đi, đúng không?
Diệp Quan gật đầu:
- Đúng vậy
Lâm Ngốc Mỹ quay người nhìn về phía Diệp Quan:
- Ta có thể cầu ngươi một việc không?
Nói xong, nàng nắm chặt hai tay, có chút thấp thỏm
Nàng biết, làm như vậy không tốt, bởi vì người ta không nợ nàng cái gì, thế nhưng…nàng không thể không cầu
Diệp Quan nhìn Lâm Ngốc Mỹ đứng ở cửa:
- Ngươi nói trước đi xem
Lâm Ngốc Mỹ nói khẽ:
- Cứu bà của ta
Diệp Quan nói:
- Có thể đưa ta đi xem bà ấy không?
Lâm Ngốc Mỹ gật đầu:
- Được
Nói xong, dường như nghĩ đến cái gì, nàng lại nói:
- Ngươi bị thương rất nặng, ngày mai lại đi xem?
Diệp Quan cười nói:
- Không có việc gì, hiện tại đi xem!
Nói xong, hắn đi xuống giường, sau đó cùng với Lâm Ngốc Mỹ đi tới phòng nàng, mà vừa bước vào căn phòng, vẻ mặt của Diệp Quan liền kịch biến…
Nguy hiểm!
Ở trong nháy mắt Diệp Quan đi vào phòng, chỉ cảm thấy một cỗ lạnh lẽo thấu xương
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn chiếc giường đá cách đó không xa, trên đó có một bà lão nằm, bà lão tóc trắng xoá, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt
Mà vào giờ khắc này, bà lão cũng đang nhìn hắn
Diệp Quan âm thầm đề phòng, bởi vì bà lão này là có tu vi, hơn nữa, còn không thấp
Lúc này, Lâm Ngốc Mỹ vội vàng đi đến bên cạnh bà lão, nàng nắm tay bà lão:
- Bà nội, vị Diệp đại ca này là tới từ bên ngoài, hắn khẳng định có biện pháp chữa lành vết thương cho bà
Bà lão nhìn thoáng qua Diệp Quan đứng ở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành:
- Phải không?
Lâm Ngốc Mỹ liền vội vàng gật đầu:
- Đúng thế…
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Quan đứng ở cửa
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó đi đến bên giường, hắn nhìn về phía Lâm Ngốc Mỹ:
- Ngốc Mỹ, để ta cùng với bà nội ngươi nói chuyện riêng, được không?
Lâm Ngốc Mỹ trừng mắt nhìn, có chút không hiểu
Diệp Quan cười nói:
- Nói chuyện về bệnh tình
Lâm Ngốc Mỹ do dự một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía bà lão, bà lão khẽ gật đầu:
- Đi đi!
Lâm Ngốc Mỹ gật đầu, sau đó đứng dậy rời đi
Lâm Ngốc Mỹ sau khi rời phòng, Diệp Quan nhìn về phía bà lão trước mặt, hai người đối mặt
Bầu không khí đột nhiên có chút khẩn trương
Bà lão đột nhiên mở miệng:
- Ngươi tới nơi này có mục đích gì?
Diệp Quan nói:
- Đến xem
Bà lão nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Chỉ như vậy?
Diệp Quan gật đầu
Bà lão không nói gì thêm
Diệp Quan nhìn thoáng qua thân thể bà lão, sau đó nói:
- Ngươi bị thương rất nghiêm trọng?
Bà lão lắc đầu:
- Không phải bị thương, mà là bị trừng phạt
Diệp Quan nhíu mày:
- Trừng phạt?
Bà lão cười nói:
- Xem ra, ngươi cũng không hiểu rõ nơi này
Diệp Quan gật đầu:
- Không hiểu lắm
Bà lão nói:
- Ngươi đến từ bên ngoài, hẳn là biết A Nan, đúng không?
Diệp Quan lắc đầu:
- Không biết
Bà lão nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau một lúc lâu, bà chậm rãi nói:
- Người sinh ra ở Hạo Nhiên tiểu trấn này, đều có quy củ, không được ra khỏi nơi này, càng không được phép tu hành, nếu như tu hành, liền bị nguyền rủa, không sống quá một trăm năm
Diệp Quan nhíu mày:
- Nguyền rủa do Thần Nhất lưu lại?
Bà lão lắc đầu:
- Không phải
Diệp Quan không hiểu:
- Vậy là?
Bà lão nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Thần Nhất lưu lại phong ấn ở nơi này, là để bảo hộ trấn nhỏ này, thế nhưng, nguyền rủa ở nơi này lại không phải Thần Nhất lưu lại, là một vị thần dưới trướng Thần Nhất, ở dưới trướng Thần Nhất, có rất nhiều thần, mà vị thần lưu lại nguyền rủa, chính là A Nan