CHƯƠNG 2898
GIEO GIÓ GẶT BÃO
nam tử nhếch miệng cười một tiếng:
- Ngươi nhỏ như vậy, không ăn được nhiều như vậy, thúc thúc giúp ngươi
nói xong, gã trực tiếp cầm đi một cái bánh bao trong dĩa của Táng Cương
Táng Cương liền vội vàng gật đầu:
- Được, đều cho ngươi
nói xong, nàng vứt đĩa xuống xoay người chạy
nam tử kia lập tức phá lên cười
Diệp Quan thì cau mày, hắn trực tiếp đi đến trước mặt nam tử kia, nhìn thấy Diệp Quan, trong mắt nam tử kia lập tức lóe lên một vệt kiêng kị
Diệp Quan nhìn nam tử:
- Lập tức trả lại bánh bao cho nàng, đồng thời nói xin lỗi
nam tử nghe vậy, lập tức giận dữ:
- Ngươi rất thích xen vào việc của người khác?
Diệp Quan đưa tay liền là một tát
Bốp!
Theo một tiếng bạt tai rõ to, nam tử kia trực tiếp phát mộng
Diệp Quan lắc đầu:
- Ngươi cho rằng ta đang đánh ngươi sao? Con mẹ nó chứ là vì muốn tốt cho ngươi!!
Nói xong, hắn lại một cái tát
Bốp!
Nam tử kia trực tiếp bị đánh té xuống đất
tất cả mọi người nhìn bối rối
cách đó không xa, Đao ca trước đó từng phát sinh mâu thuẫn với Diệp Quan thấy cảnh này, run lẩy bẩy
quá càn rỡ!!
Đánh người khác, còn nói là vì muốn tốt cho người khác…
Sau khi bị đánh, nam tử kia không chịu nổi, vội vàng nói:
- Ta nói xin lỗi… nói xin lỗi…
Diệp Quan lúc này mới dừng lại
Nam tử vội vàng chạy lộn nhào ra ngoài, mà sau khi ra cửa, gã cũng không có lựa chọn nói xin lỗi, mà là trực tiếp tức giận mắng vài câu, sau đó chạy trốn
ngày hôm sau
tại cửa phòng ăn lại nhiều thêm một nam tử nằm dưới đất
chính là nam tử cao lớn kia, hết sức thảm, tứ chi đều bị chặt, trong miệng còn đút một cái bánh bao, hai mắt bị móc đi, đầu lưỡi bị cắt… khi nhìn thấy thảm trạng này, hết thảy đệ tử tạp dịch trước phòng ăn đều sợ hãi
mà Táng Cương thì ngồi ở cửa ra vào bưng đĩa ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn một chút nam tử còn đang kêu 'Ô ô'
Diệp Quan lúc đi vào phòng ăn thấy thảm trạng của nam tử kia, hắn lập tức nhíu mày, lập tức quay đầu nhìn về phía Táng Cương cách đó không xa, Táng Cương đang yên lặng ăn cơm, cũng không nói chuyện
Tháp nhỏ đột nhiên nói:
- Tiểu nữ hài này thật hung ác
Diệp Quan thấp giọng thở dài, hắn nhìn thoáng qua thảm trạng của nam tử kia:
- Gieo gió gặt bão
nói xong, hắn quay người rời đi. Khác biệt với lần trước, lại có một người trọng thương, Thần Miếu học viện bắt đầu có một chút coi trọng, sau khi đề ra nghi vấn một vòng ở trong phòng ăn, nhìn thấy không có bất kỳ tin tức nào hữu dụng, thế là, người học viện lại rời đi
nhưng những đệ tử tạp dịch này bắt đầu người người cảm thấy bất an
Diệp Quan nhìn thoáng qua Táng Cương ngồi ở cửa ra vào ăn cơm, quay người đi vào trong phòng ăn, sau khi ăn xong, hắn đi tới ngoại viện
hai ngày này hắn đều không có nhìn thấy Chúc Hạnh Nhiễm, hắn vẫn là quyết định đến xem. Vừa tới bên ngoài cửa sân, hắn chính là gặp được một người quen, chính là Chúc Đào, Chúc Đào mặc một bộ quần áo rất tồi tàn, tràn đầy miếng vá, hơn nữa, cực kỳ không vừa vặn, chuyện này khiến y thoạt nhìn hơi có chút buồn cười
mà vào giờ khắc này, rất nhiều đệ tử ngoại viện đã tụ tập ở lối vào ngoại viện, trong đó, Chúc Hạnh Nhiễm cũng có mặt
những đệ tử ngoại viện kia chỉ trỏ Chúc Đào cùng với Chúc Hạnh Nhiễm ở phía đối diện, mà khi Diệp Quan nghe được lời nói của một nữ tử hơi mập, vẻ mặt trong nháy mắt liền trầm xuống
- Đây là dân chạy nạn? Nghe nói dân chạy nạn khu dân nghèo bọn hắn mỗi ngày đều cần phải đi nhặt đồ ăn trong rác… Chúc Hạnh Nhiễm, đó có phải là thật hay không, nếu là thật, ngươi có phải cũng từng ăn đồ ăn bới trong rác, ha ha…
Chúc Hạnh Nhiễm đứng ở trong đám người, vẻ mặt đỏ bừng, nàng đột nhiên nhìn về phía Chúc Đào, có chút cả giận nói:
- Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Đừng có đến, có chuyện chính ta sẽ trở về tìm các ngươi, ngươi còn tới làm gì!!
Chúc Đào ngơ ngác đứng ở cửa trường học, có chút không biết làm sao…
Chúc Hạnh Nhiễm sau khi nói xong, liền trực tiếp quay người rời đi
mà bốn phía, những đệ tử kia còn đang chỉ trỏ, trong đó nữ tử hơi mập kia khoa trương nhất, giọng to lớn, hận không thể để mọi người trong trường đều có thể nghe thấy lời nói của mình
Chúc Đào đứng ở cửa ra vào, nhìn những đệ tử chỉ trỏ kia, trong chớp nhoáng này, y có chút mờ mịt
- Chúc Đào lão ca
lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ sau lưng Chúc Đào
Chúc Đào quay người nhìn lại, vào lúc thấy Diệp Quan, y lập tức khẽ giật mình:
- Diệp tiểu đệ
Diệp Quan cười nói:
- Thật là trùng hợp
Chúc Đào hơi nghi hoặc một chút nói:
- Ngươi làm sao lại ở đây?
Diệp Quan nói:
- Ta làm công ở đây
Chúc Đào nhếch miệng cười một tiếng:
- Thì ra là vậy
Diệp Quan cười nói:
- Đi, ta mời ngươi ăn cơm